“Đừng  linh tinh!” Tạ Quân Trình  mặt   cửa sổ, trong lòng hít thở sâu mấy ,  bế cả hai đứa trẻ lên: “Chúng   vườn chơi . Lúc nãy bố thấy ở đó  ong và bướm.”
Hôm nay gió lớn, mái tóc dài của Pudding Nhỏ tung bay. Cô bé  ở mép vườn, nhẹ nhàng cầm một bông hoa hồng đưa lên mũi ngửi.
Tạ Quân Trình   ghế dài, ánh mắt  rời khỏi bóng dáng của Pudding Nhỏ. Cô bé dừng  ngửi hoa, ánh mắt  cũng dừng  ở đó.
Nguyệt Nguyệt  sát bên cạnh Tạ Quân Trình, cũng hướng mắt về phía khu vườn.
Pudding Nhỏ đổi sang ngửi một bông hồng khác. Tạ Quân Trình nghiêng đầu  Nguyệt Nguyệt, ánh mắt cô bé vẫn  rời khỏi Pudding Nhỏ. Anh nhéo má cô bé, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Nguyệt Nguyệt  động tác “suỵt,” chỉ tay về phía Pudding Nhỏ.
Sau , Nguyệt Nguyệt mới kể với Tạ Quân Trình rằng cô bé đang quan sát biểu cảm của Pudding Nhỏ khi ngửi hoa để ghi nhớ khung cảnh  và vẽ .
“Con  vẽ  nhiều tranh về con và Pudding Nhỏ chơi đùa cùng . Con  vẽ riêng một bức, đặt nó ở vị trí trung tâm trong triển lãm tranh của con.”
“Con sẽ đặt tên bức tranh là Tiểu tinh linh trong bệnh viện.”
Đầu tháng Tám, Quý Tinh Dao đưa Nguyệt Nguyệt về Bắc Kinh, chỉ còn năm ngày nữa là tới triển lãm tranh, cô tới để giúp chuẩn .
Lần , cô  ở nhà Tạ Quân Trình mà về thẳng phòng tranh.
“Wow wow wow!” Nguyệt Nguyệt  bên cửa sổ lớn của phòng tranh, đúng lúc hoàng hôn buông xuống,  nhịn  thốt lên ba tiếng cảm thán.
“Cô Tinh Dao,   hè nào con cũng  tới đây vẽ tranh.”
“Được thôi.”
Nguyệt Nguyệt  yên đó,   chìm đắm trong cảnh sắc  mắt.
Quý Tinh Dao mang hành lý  phòng nghỉ bên trong. Trước khi đến, cô  mua sẵn  nhiều đồ dùng sinh hoạt. Trong thời gian triển lãm, cô và Nguyệt Nguyệt sẽ ở  đây.
Dọn  giường xong, Nguyệt Nguyệt bước , hỏi: “Cô Tinh Dao, những cây hoa lá  kệ    đặt tên là Mộ Cận Bùi  hai,  năm,  sáu,  còn  ba mươi hai? Nhiều thế, mà đều là Mộ Cận Bùi.” Cô bé tò mò: “Chú Mộ trồng chúng hả?”
Quý Tinh Dao suýt nghẹn lời: “Cũng gần như , cô  mua chúng.”
Hóa  là , chú Mộ còn  trồng hoa trồng cỏ, giỏi thật. Hơn nữa, cô Tinh Dao cũng thích mua hoa cỏ của chú, mua nhiều thế cơ mà.
“Cô Tinh Dao, cô cứ  việc .” Nguyệt Nguyệt  chạy  ngắm nghía những chậu cây xanh.
“Lalalala, chú Mộ sắp … đối tượng . Đối tượng là ai? Là cô Tinh Dao chứ ai! Wow wow wow, con vui quá , hahaha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-271.html.]
Cả phòng tranh ngập tràn giọng hát  giấu  sự vui vẻ của Nguyệt Nguyệt.
Hát chán, trời bên ngoài  tối dần.
Quý Tinh Dao bận dọn dẹp phòng tranh, đặt đồ ăn tối và kem cho Nguyệt Nguyệt. Cô bé   sofa  ăn  ngắm cảnh đêm.
Ăn tối xong, Nguyệt Nguyệt bắt đầu ăn kem. “Cô Tinh Dao, cô ăn thử , vị  lạ lắm.”
Quý Tinh Dao lắc đầu: “Mẹ  ăn .”
“Không  mà, một hộp nhiều thế  cơ mà.”
Quý Tinh Dao   tiếc  ăn, mà là gần đây cô  đầy bụng, kỳ kinh nguyệt   đến.
Những năm gần đây, kỳ kinh nguyệt của cô  thất thường. Hồi sinh Nguyệt Nguyệt cô  để   ít di chứng về sức khỏe, cơ thể yếu  nhiều. Có lúc ngày đầu kỳ kinh đau đến c.h.ế.t  sống , dù  khám cũng  khá hơn.
Mua vitamin và thực phẩm chức năng
Cô giải thích với Nguyệt Nguyệt: “Những ngày    ăn đồ lạnh.”
“Ồ.” Nguyệt Nguyệt  hiểu tại    ăn  đồ lạnh, nhưng cô bé trèo lên ghế dài,  ăn kem  ngắm cảnh đêm và mặt trăng  bầu trời.
“Cô Tinh Dao, Bắc Kinh  quá, con thích nơi .”
Không  chú Mộ  thích nơi  . Chú  hứa với cô bé rằng, khi triển lãm tranh của cô bé diễn , chú sẽ tới cùng cô bé xem. Không  chú sẽ tới ngày nào.
Thực , Mộ Cận Bùi  đến Bắc Kinh từ tuần  để công tác. Lúc ,  đang   tòa nhà phòng tranh, ngước  về phía tầng  cùng, phía bắc.
Đã bảy năm trôi qua, cửa sổ đó cuối cùng cũng sáng đèn trở .
Anh  hôm nay Quý Tinh Dao đến Bắc Kinh, cũng  cô và Nguyệt Nguyệt đang ở  tầng.
Bùi Ngọc gửi tin nhắn cho : [Mấy giờ con về? Mọi  đang đợi con ăn cơm chung, bố con  đến .] Biis  cũng tới để ủng hộ triển lãm tranh của Nguyệt Nguyệt.
Anh nhắn  : [Mẹ và bố cứ ăn , tối nay  thể con sẽ  về.]
Đêm dần khuya, thành phố cũng lặng lẽ hơn.
Quý Tinh Dao  sớm đưa Nguyệt Nguyệt  ngủ. Nguyệt Nguyệt  chìm  giấc mộng nhưng cô thì  tài nào ngủ , chỉ   trần nhà tối đen, ngẩn ngơ suy nghĩ.
Mãi đến nửa đêm mới chợp mắt nhưng    cơn đau  cho tỉnh.