Mộ Cận Bùi chăm chú  Quý Tinh Dao, gương mặt cô hiện rõ vẻ mệt mỏi, kiệt sức. Bất ngờ, tiếng chuông trong phòng truyền dịch vang lên: “Đinh đong,  năm mươi hai.” Quý Tinh Dao giật , bàn tay đang cắm kim  khỏi run rẩy.
Mộ Cận Bùi  nắm tay cô để trấn an, nhưng vì đang bế Nguyệt Nguyệt nên  thể cử động. Sau tiếng chuông, biểu cảm của Quý Tinh Dao cũng dần thả lỏng.
Mộ Cận Bùi đổi tư thế bế Nguyệt Nguyệt, con bé  hoảng, hai tay theo phản xạ đưa lên  đẩy  . “Bảo bối, là bố đây,  sợ nhé.” Anh nhẹ giọng dỗ dành, đặt một nụ hôn lên trán cô bé.
Nguyệt Nguyệt dần bình tĩnh , tựa  cánh tay trái của Mộ Cận Bùi  ngủ ngon lành. Đôi môi nhỏ khẽ mấp máy, hàng mi dài cũng nhấp nháy theo từng nhịp thở. Mộ Cận Bùi  kìm , cúi xuống hôn con gái vài .
Quý Tinh Dao chìm  giấc ngủ sâu,  thở đều đặn. Để tránh tiếng chuông  phiền  nữa, Mộ Cận Bùi tranh thủ nắm lấy bàn tay  cắm kim của Quý Tinh Dao. Ngày , cô chỉ  thể ngủ ngon khi nắm tay .
Mỗi khi   công tác,  đều để  chiếc đồng hồ cho cô. Bảy năm  trôi qua, dù cô  ý thức  khi ngủ, lúc đầu vẫn  quen, thậm chí  kháng cự khi  nắm tay.  như thể trong giấc mơ, ký ức  đánh thức, cô  chủ động siết chặt ngón tay , mạnh mẽ như  .
Cả  Mộ Cận Bùi cứng ,  ấm từ đầu ngón tay cô lập tức lấp đầy  trống trong trái tim  suốt bao năm qua. Anh đưa tay cô lên môi, khẽ hôn.
Chỉ khi cô ngủ,  mới  thể thấy  sự yếu đuối mà cô  bao giờ bộc lộ.
Hai túi nước biển còn   hết, túi cuối cùng cũng gần cạn. Mộ Cận Bùi nhẹ nhàng đặt tay Quý Tinh Dao lên đùi cô, ấn chuông gọi y tá, đồng thời đánh thức cô: “Dao Dao, xong , sắp  rút kim .”
Tiếng chuông xen lẫn giọng  khiến Quý Tinh Dao giật  tỉnh dậy. Cô bối rối vài giây, ý thức mơ hồ dần  ,  thẳng dậy, hỏi: “Mấy giờ ?”
Mộ Cận Bùi đáp: “Sắp sáu giờ.”
Quý Tinh Dao áy náy: “Xin ,    vất vả cả đêm.”
Mộ Cận Bùi chỉ đáp: “Không .”
Trời sáng, khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi    vụt tan biến.
Cô   trong lúc ngủ  nắm c.h.ặ.t t.a.y , vẫn giữ thái độ khách sáo, xa cách nhưng giọng điệu  dịu dàng hơn .
Y tá đến rút kim,  khỏi liếc  thêm  nữa gia đình nhỏ  nhan sắc quá nổi bật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-273.html.]
Ra khỏi khoa cấp cứu, họ tình cờ gặp Lạc Tùng.
Lạc Tùng nhận cuộc gọi khẩn lúc nửa đêm,  một thai phụ gặp vấn đề cần  xử lý. Sau ca mổ lúc năm rưỡi sáng,  mệt  đói,   ngoài ăn chút gì đó,  đó định về văn phòng nghỉ ngơi một lát.
Chưa đợi Lạc Tùng lên tiếng hỏi, Mộ Cận Bùi  : “Không , là Quý Tinh Dao.”
Lạc Tùng  cô, thấy cô   , hỏi: “Sao thế?”
“Bệnh cũ thôi.”
Có mặt Mộ Cận Bùi ở đó, Lạc Tùng  tiện  nhiều: “Xong việc thì qua đây,  sẽ giúp em điều trị.”
Quý Tinh Dao gật đầu,   gì thêm.
Mộ Cận Bùi hỏi Lạc Tùng: “Có  gọi Nguyệt Nguyệt dậy để   chuyện với con bé ?”
Lạc Tùng lắc đầu: “Để con bé ngủ thêm chút nữa. Hôm qua  cũng  gặp con bé, ngày nào cũng gọi video mà.” Anh kéo chiếc chăn lông  tuột lên, : “Mọi  mau về , tối nay  tan  sẽ đến thăm Nguyệt Nguyệt.”
Mộ Cận Bùi  khỏi ghen tị với Lạc Tùng. Ghen tị vì    gặp Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng , ghen tị vì ngày nào  cũng gọi điện thoại, gọi video với con bé.
Càng ghen tị hơn là, Nguyệt Nguyệt gọi  là bố, còn  nũng với .
Tạm biệt Lạc Tùng, Quý Tinh Dao lấy điện thoại  định gọi xe.
Mộ Cận Bùi : “  xe, ở bãi đỗ.”
Quý Tinh Dao sững , tối qua  cùng cô  xe cứu thương đến bệnh viện,  gì  thời gian về lấy xe?
Mộ Cận Bùi giải thích: “  bảo tài xế mang đến.”
Phòng truyền dịch  máy lạnh khá lạnh, cô  đổ mồ hôi vì đau  đường ,  sợ cô  cảm nên  bảo vệ sĩ của cô lái xe tới bệnh viện và mang theo áo vest cho cô.
Tối qua, Quý Tinh Dao đau đến mức gần như ngất lịm , từ phòng cấp cứu  , Mộ Cận Bùi bế Nguyệt Nguyệt, tay cầm áo vest, cô cũng  nghĩ nhiều, chỉ cho rằng  mượn tạm ở chỗ Lạc Tùng.