Tạ Quân Trình đổi địa điểm hẹn từ quán cà phê sang nhà hàng Trung Hoa. Anh quen  với chủ nhà hàng nên nhờ nấu riêng một nồi cháo và vài món ăn nhẹ thanh đạm.
Nhà hàng Trung Hoa, bất kể là môi trường  sự thoải mái, đều  thể so với quán cà phê. Gần đây Hoa Thần  đủ thứ chuyện hành hạ, tâm trạng rơi xuống đáy, giấc ngủ cũng rối loạn  .
Cô xoa xoa hai thái dương  đau  căng, khó chịu : “Anh ăn nhanh lên,  chúng  đổi sang chỗ yên tĩnh hơn mà  chuyện.” Cứ ồn ào thế , đầu cô sắp nổ tung mất .
Tạ Quân Trình từ tốn ăn,   gì.
Nhà hàng kinh doanh phát đạt, khách    ngớt. Nhìn bộ dạng Tạ Quân Trình nhai chậm nuốt kỹ, Hoa Thần bực  chịu , : “Một bát cháo mà  định ăn hết nửa đời  ?”
Tạ Quân Trình ngẩng đầu lên, đáp: “Cũng  chắc.” Anh còn chửi thầm: “Bị Hà Sở Nghiêu cái đồ khốn đó  cho viêm họng, nuốt cái gì cũng khó.”
Hoa Thần: “…”
Cô thật sự hết kiên nhẫn: “Có gì thì  mau,    ngoài hít thở  khí.”
Tạ Quân Trình     , chỉ là đang do dự liệu những gì  định   đó  nên   .
Anh vẫn  vội vã: “Nể tình Pudding Nhỏ,  cho   một cơ hội,    chuyện kết thúc trong căng thẳng. Cô bảo   rút đơn kiện ,  cũng  truy cứu, như  các  cũng đỡ mất tiền thuê luật sư.”
Hoa Thần  đáp, chỉ lấy khăn giấy lau  lau  mép bàn.
Trước khi đến đây, Hà Sở Nghiêu  dặn  dặn  cô    quá nhiều chi tiết liên quan đến quyền nuôi dưỡng với Tạ Quân Trình, cũng  cẩn thận đề phòng   giăng bẫy.
Cô cảm thấy thần kinh Hà Sở Nghiêu như  căng thẳng quá mức, vì Pudding Nhỏ mà   như rơi  ngõ cụt.
Tạ Quân Trình ăn xong bát cháo, cảm thấy  dày  thoải mái hơn nhiều. Anh lấy khăn giấy lau khóe miệng, : “Hoa Thần, cô  từng nuôi con, nếu một ngày nào đó cô  con , cô sẽ hiểu.”
Anh lấy ví dụ: “Giả sử cô nhận nuôi một đứa trẻ, chăm sóc nó như con ruột trong sáu bảy năm. Đến lúc   ruột của nó đột nhiên đến đòi con, còn  cưỡng ép mang . Liệu cô  dễ dàng giao đứa trẻ đó ?”
Anh dừng  một chút,  tự thấy   cũng vô nghĩa: “Bây giờ    thế nào cô cũng  cảm nhận , vì cô và Pudding Nhỏ   tình cảm.”
Hoa Thần  phản bác. Thật lòng mà , cô  thể yêu thương Pudding Nhỏ. Việc cô  ghét bỏ đứa trẻ đó, cũng  ngăn cản Hà Sở Nghiêu yêu thương nó, đó  là giới hạn cuối cùng của cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-284.html.]
Món quà ý nghĩa nhất cho   yêu
Tạ Quân Trình : “Đầu óc của tên Hà Sở Nghiêu thật sự  vấn đề. Những năm qua  đối xử với Pudding Nhỏ thế nào,    thấy ?”
Hoa Thần  Tạ Quân Trình vài giây. Đôi mắt  đầy tia máu, cả  toát  sự mệt mỏi rã rời. “ cũng mong hai   thể hòa giải.”
Tạ Quân Trình  bát cháo  cạn: “Cô về khuyên   rút đơn kiện . Tốt nhất là như . Nếu   cứ nhất quyết  tòa với ,    ở đây,  xin  cô .”
Anh ngừng một chút,   thẳng  cô: “Còn chuyện   ở bệnh viện,   nên  năng thô lỗ với cô.” Lúc đó  thật sự quá tức giận,  kiểm soát  cảm xúc.
Hoa Thần  nhạt: “Anh xin    gì,    đánh .” Ngược , là cô  cào   thương.
Tạ Quân Trình  nhắc đến vết cào  mặt , giờ cũng gần như  lành. “Vốn dĩ cô   vô tội ,  mới kết hôn   đối mặt với chuyện mệt mỏi thế . Cô   tình cảm với Pudding Nhỏ,  là con của chồng cô với  phụ nữ khác. Bây giờ cô  thể ủng hộ bất kỳ quyết định nào của  ,   thấy cô  đáng nể .”
Hoa Thần    gì, chỉ gấp đôi tờ khăn giấy  tay, tiếp tục lau bàn.
Tạ Quân Trình xin  cũng vì một lý do khác. Trong quá trình đối chứng ở tòa án,   thể  đưa  những chuyện phong lưu  đây của Hà Sở Nghiêu để đả kích, điều  với Hoa Thần cũng là một kiểu tổn thương.
Anh vốn     nhưng Hà Sở Nghiêu cố chấp  chịu hiểu, kiên quyết tranh giành quyền nuôi dưỡng con với .
Cả hai im lặng trong vài giây.
“Không  phiền cô nữa, cô  ngoài hít thở  khí .” Anh  với Hoa Thần.
Hoa Thần  chút khó hiểu: “Anh gọi  đến đây chỉ để  mấy câu ?”
Tạ Quân Trình phản bác: “Xin    nên  trực tiếp mới  ý nghĩa ?”
Thực   vốn  tiếp tục mắng Hà Sở Nghiêu nhưng trạng thái của Hoa Thần cũng    lắm, gần đây chắc cô cũng  khá hơn  là bao.
Không cần thiết   khó một  phụ nữ,  đột nhiên    thêm gì nữa.
Hoa Thần cảm thấy Tạ Quân Trình trở nên dễ  hơn, ấn tượng của cô về  cũng  đổi.