Quý Tinh Dao thật sự  định mời hôm nay, cô trầm ngâm  , ánh mắt dừng  ở khóe miệng , nơi vẫn còn vương chút máu.
Thấy cô chần chừ, Mộ Cận Bùi sợ cô từ chối,  chỉ  khóe miệng  Hà Sở Nghiêu đánh  thương, : “ sợ mai sưng lên  ăn  cơm.”
Quý Tinh Dao: “……” Một cảm giác vô cùng bất lực tràn đến. Cô  nhịn  nghĩ bụng, sưng   sưng mãi, chờ khỏi  ăn chẳng  là   ?
Hiện tại, Mộ Cận Bùi cũng  nhượng bộ để tiến lên: “Nếu em bận, để hôm khác cũng ,   cả.” Anh dùng khăn lau tay, trả  cô: “Làm phiền em , em lên lầu .”
Anh xoay ,  lưng về phía cô, nhét phần áo sơ mi ban nãy tháo  ngoài  quần, chỉnh  trang phục cho gọn gàng.
Quý Tinh Dao  rời , cúi đầu  chiếc khăn tay với những vết m.á.u đậm nhạt khác : “Khi nào  rảnh,  sẽ tìm  ăn cơm.”
Mộ Cận Bùi đúng lúc đang cài thắt lưng, tay  trượt một chút,  cài đến  thứ hai mới xong. Cái “khi nào rảnh” , chẳng  đến bao giờ mới thành hiện thực.
Xa vời đến vô tận.
Anh khẽ “ừ” một tiếng.
Quý Tinh Dao  bóng lưng  vài giây,  bước lên lầu.
Mộ Cận Bùi  trong sân một lúc,  đó lái xe rời .
Sau khi đánh Hà Sở Nghiêu,  cảm thấy ngay cả làn gió của thành phố  cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Khi kẹt xe, một tay  giữ vô lăng, tay  gác lên cửa sổ xe.
Anh tự an ủi ,   nếu cùng ăn cơm,  sẽ  thêm một  gặp cô.
Hồi nãy cô đá Hà Sở Nghiêu hai ,  đầu cô  là vì Pudding Nhỏ mà đá, ba cú đá bồi  đó, chắc là vì xả giận giúp ,  ?
Dù    ,  cũng tự xem là .
Chiếc xe phía  nổ máy, Mộ Cận Bùi bừng tỉnh, nhanh chóng lái xe theo, theo quán tính   cổ tay,  xem giờ nhưng cổ tay trống .
Hai năm ,  vẫn  sửa  thói quen .
Anh gửi một tin nhắn thoại cho Corey, hẹn tối nay ăn tối cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-306.html.]
Corey  : “Giờ mới nhớ mà cảm ơn  ?”
Cả hai hẹn  ở một nhà hàng.
Quý Tinh Dao lên lầu nhưng  tìm Tạ Quân Trình, cô   nhà vệ sinh để giặt sạch chiếc khăn. Khi đang giặt, cô  thấy từ văn phòng bên cạnh của Tạ Quân Trình vang lên tiếng mắng giận dữ.
Hà Sở Nghiêu chắc là  đánh đến phát bực, đang lớn tiếng chửi Tạ Quân Trình. Thỉnh thoảng còn  tiếng ly tách rơi xuống đất vang lên chói tai.
Cô lao công  ngoài cửa, chờ để dọn dẹp.
Hơn mười phút , Quý Tinh Dao giặt xong chiếc khăn, chiếc khăn tỏa  mùi hương nhè nhẹ của xà phòng. Văn phòng bên cạnh cũng  yên tĩnh trở .
Hà Sở Nghiêu dựa  sofa, đau đến mức nhăn nhó mặt mày. Toàn   chỗ nào cũng đau, chỉ  hai tay là còn cử động , miệng cũng   gì.
Tạ Quân Trình đang hút thuốc, trong văn phòng khói thuốc lượn lờ.
Hà Sở Nghiêu  khói  sặc, ho vài tiếng, mỗi  ho đều nhăn mặt, lồ ng n.g.ự.c đau nhói.
Thực  Tạ Quân Trình vẫn  nguôi giận, nếu   vì trong phiên tòa Quý Tinh Dao nhắc đến việc Hà Sở Nghiêu  từng giúp đỡ cô,  lẽ Hà Sở Nghiêu giờ    đánh gãy xương .
Mộ Cận Bùi  đánh Hà Sở Nghiêu đến mức sống dở c.h.ế.t dở, chắc hẳn cũng vì nể tình  từng chân thành giúp đỡ Quý Tinh Dao, bất kể là trả nợ  mua căn nhà ở Giang Thành. Đặc biệt là căn nhà nhỏ ở Giang thành mà gia đình nhà họ Quý đang sống, Hà Sở Nghiêu   trải qua  ít khó khăn mới mua .
“Biết tại    đánh  miệng  ?” Tạ Quân Trình chậm rãi thở  làn khói,  Hà Sở Nghiêu, hỏi.
Hà Sở Nghiêu lạnh lùng  khẩy, chẳng buồn đáp .
Tạ Quân Trình : “Chừa cái miệng   để kể chuyện cho Pudding Nhỏ qua điện thoại.”
Hà Sở Nghiêu: “……………..”
Tạ Quân Trình dập điếu thuốc, cầm điện thoại rời . Trước khi ,  dặn thư ký, Hà Sở Nghiêu   thì  nhưng  trả hết  tiền nợ  hãy .
Hà Sở Nghiêu  cuộc trò chuyện giữa Tạ Quân Trình và thư ký ngoài hành lang, cảm thấy khó hiểu. Anh nợ tiền từ lúc nào? “Tạ Quân Trình! Cậu  rõ ràng xem nào!”
Hét xong,  ôm lấy ngực,  ho mà  dám ho.
Tiếng bước chân của Tạ Quân Trình xa dần, thư ký bước , đưa hóa đơn cho Hà Sở Nghiêu. “Hà Tổng , nếu thấy   vấn đề gì, ký tên  đây nhé.”