Tạ Quân Trình đáp: “Đêm .”
Rất hợp cảnh.
Bản nhạc jazz  vẫn đang  phát lặp .
Tạ Quân Trình cũng vui vẻ, vụ kiện kết thúc, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Đèn đỏ.
Hiếm khi Quý Tinh Dao  hứng thú, cô hỏi : “Thật sự  định độc  cả đời ?”
Tạ Quân Trình gõ nhịp theo điệu nhạc lên vô lăng, “Ai  ?”
Quý Tinh Dao thấy buồn , còn ai  nữa. “Không    để   bộ tài sản cho Pudding Nhỏ  , chẳng  là  định kết hôn sinh con?”
Cô liếc xéo , “Không định nuốt lời chứ?”
Tạ Quân Trình phản bác: “Ai bảo  kết hôn,  sinh con thì  độc ? Đợi Pudding Nhỏ khỏe ,”  tự dệt cho  một bức tranh  .
“Đợi nó khỏe , cao lớn hơn,  sẽ tìm một cô gái xinh  để hẹn hò.”
Một thoáng im lặng.
Anh ung dung  thêm: “Như cô  ,  khỏe mạnh, chẳng  nên đóng góp thêm chút công sức ?”
Quý Tinh Dao: “……” Không còn lời nào để .
Cô tăng âm lượng nhạc lên để khỏi    phiền.
Tạ Quân Trình bất chợt bật , trở về chủ đề chính, “Tâm tư của phụ nữ quá sâu xa, kết hôn thật mệt mỏi,   tự  khổ  bằng cách đặt một quả b.o.m hẹn giờ bên gối?”
“Đừng nghĩ phụ nữ đáng thương như ,” Quý Tinh Dao khoanh tay  ngực, liếc , “Những  phụ nữ đồng ý ở bên , chẳng qua chỉ là nể mặt cái sức khỏe của  thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Lần  đến lượt Tạ Quân Trình  nghẹn lời, đèn xanh bật lên,  nhẹ nhàng đạp ga.
“   là  thế nào, di truyền tính bạc bẽo của bố, di truyền sự tàn nhẫn của . Chỉ thích hợp yêu đương kiểu  cần trách nhiệm cũng  cần tốn tình cảm, hai bên tình nguyện, ai nấy đều đạt  điều  .”
Còn về hôn nhân, “Không hợp với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-308.html.]
Nếu kết hôn, chắc chắn là với  phụ nữ  thích.    quen với cảm giác mới mẻ, lo rằng tình cảm dành cho   thích cũng  kéo dài  mấy năm.
Chi bằng,  cần nhắc đến chuyện yêu đương.
“Tình yêu chẳng  gì thú vị, cô và Mộ Cận Bùi chính là ví dụ rõ ràng nhất, tự   khổ sở như ,  sẽ  dại dột như thế.”
Chủ đề bất giác   kéo về cô, Quý Tinh Dao kịp thời ngăn , “Hai tuần nữa  sẽ đưa Pudding Nhỏ về nước, con bé  ăn bánh ú và bánh bao chiên do bố  .”
Tạ Quân Trình suy nghĩ một chút: “Vậy thì cùng , hai   máy bay của ,  cũng cần đến Bắc Kinh, xem  thể hẹn  giáo sư Chu .”
Chiếc xe dừng  nhà hàng.
Đây là  đầu tiên Quý Tinh Dao đến nhà hàng , phong cách trang trí  chút quen thuộc.
Cô    trò chuyện với Tạ Quân Trình, luôn cảm thấy  ánh mắt nóng bỏng dõi theo từ lúc cô bước  nhà hàng. Cô nghiêng đầu  qua, bước chân khựng .
Mộ Cận Bùi im lặng  cô, ánh mắt sâu thẳm như  nuốt chửng cô.
Corey   lưng  phía họ,   họ cũng đến đây ăn. Tương tự, Tạ Quân Trình cũng  thấy Mộ Cận Bùi và Corey.
Corey thong thả cắt từng miếng bít tết, mỗi miếng đều  cắt tinh tế và đều đặn, như thể ông đang xử lý những linh kiện của đồng hồ, cực kỳ cẩn thận.
“Thật sự  định lấy  cặp đồng hồ đó, cháu tin  ,   cách để chúng  chuẩn giờ  ánh mặt trời,” Corey ,  để ý đến điều bất thường ở Mộ Cận Bùi, tiếp tục câu chuyện.
Mộ Cận Bùi chỉ đối mặt với Quý Tinh Dao  đến hai giây  thu  ánh .
Corey  thích cặp đồng hồ đôi đó, đó là  đầu tiên ông thiết kế đồng hồ cặp, dồn hết hiểu  về sự lãng mạn  mặt đồng hồ và kim giờ.
“Cháu  cho   đại khái cháu  ném ở ,  sẽ tìm đội ngũ chuyên nghiệp trục vớt,” Corey  tiếp.
Mộ Cận Bùi lúc  mới mở lời: “Đã hai năm , nước chảy xiết, cháu cũng    trôi  .” Anh chợt nhớ đến câu mà Quý Tinh Dao  tại tòa: “Trôi dạt quá lâu,  xa bờ mất .”
Việc tìm  cả hai chiếc đồng hồ chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Corey xiên một miếng bít tết, nhai kỹ  : “Cho nên mới  cháu  chuyên nghiệp, đội trục vớt chuyên nghiệp sẽ dựa  thời tiết, mực nước và các  liệu khác để phân tích khoa học, tính toán xem hai năm  cặp đồng hồ đôi đó  thể ở .”
Tất nhiên, cũng  thể chính xác  .