Anh  thể phủ nhận, lòng  đầy chua xót.
Anh luôn tự nhắc nhở bản  rằng,  chỉ là chồng cũ của cô. Cô hiện tại đang độc . Anh  thể theo đuổi cô và Phó Hàn cũng .
Tối hôm đó khi ăn tối, cô buộc tóc đuôi ngựa cao,  như  thấy hình ảnh cô năm 21 tuổi. Năm tháng  để  nhiều dấu vết  gương mặt cô.  trong lòng cô  đầy những vết hằn.
Chưa bao giờ  khao khát đến , khao khát    những năm tháng , buông bỏ  hận thù và đau khổ.
“Ô ô ô, cô Tinh Dao tối nay   ở nhà . Chú Phó sẽ gặp cô  đó, ô ô ô.” Giọng  vui vẻ của Nguyệt Nguyệt vang lên từ hành lang.
Mộ Cận Bùi  hồn, bước tới.
“Chú Mộ!” Mắt Nguyệt Nguyệt sáng lên, chạy về phía , ôm lấy . “Sao chú đến sớm ? Con còn tưởng  đợi đến tối mịt.”
Cô bé : “Ông chủ    đến tối mới tan .”
Mộ Cận Bùi mỉm  nhạt, “Chú   ông chủ, bố của chú mới là ông chú.”
“Ồ~” Nguyệt Nguyệt  vẻ mặt  ngộ .
“Chú ơi, lát nữa  mua kem cho Pudding Nhỏ .”
“Cô bé ăn  đồ lạnh ?”
“Không ăn , nhưng  thể cho chị  ngửi, hoặc chạm đầu lưỡi một chút.”
“Được,   mua thêm vài vị khác nữa.”
Trong phòng bệnh, Pudding Nhỏ đang  Hà Sở Nghiêu  truyện.
Hà Sở Nghiêu ở đây từ trưa đến giờ. Anh  hôm nay Tạ Quân Trình bận,   thời gian tới bệnh viện. Tạ Quân Trình  thích  thấy , nhưng  cũng chẳng  gặp mặt Tạ Quân Trình.
Pudding Nhỏ  sấp  giường,   ngoài cửa sổ, bóng tối đang buông xuống. “Bố Sở Nghiêu, bố  cần ở đây với con mãi , bố về nhà .”
Hôm nay   là ngày gặp mặt của hai , đáng   nên ở nhà với gia đình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-313.html.]
Hà Sở Nghiêu   rời : “Bố  bận.”
Pudding Nhỏ : “Bố Sở Nghiêu, bố  cần thường xuyên đến đây , đừng để công việc  ảnh hưởng.”
Hà Sở Nghiêu cảm thấy giữa  và con gái luôn  một lớp ngăn cách vô hình mà  thể chạm tới. Lần duy nhất cô bé gọi  là “bố” một cách  thiết là trong phiên toà, khi cô bé  “Bố đừng ”. Sau đó, cô bé  bao giờ gọi  một cách  mật như  nữa.
 với Tạ Quân Trình, cô bé luôn gọi là “bố” mà  cần kèm theo tên họ.
Mỗi  ở bên cô bé, dù là qua điện thoại  trực tiếp, cô bé luôn thêm cái tên “Sở Nghiêu” cùng chữ “bố”.
Niềm vui ngày đoàn tụ dần phai nhạt. Giữa  và Pudding Nhỏ, vết nứt vô hình  càng ngày càng rõ rệt,  cách nào lờ  .
Hà Sở Nghiêu chăm chú  con gái, cố gắng tìm hình bóng của  cô bé trong đôi mắt và biểu cảm của cô bé, nhưng  chẳng tìm thấy chút nào.
Điện thoại reo lên, kéo   khỏi dòng suy nghĩ.
Là cuộc gọi từ Hoa Thần, cô   rằng chiều nay   đến bệnh viện, nghĩ rằng  vẫn còn ở công ty.
Trước mặt Pudding Nhỏ,    máy mà chuyển sang chế độ im lặng.
Pudding Nhỏ nắm lấy tay ,   ở  thêm một lúc nữa nhưng  sợ  khó . Cô bé giục: “Trời tối , bố về , đừng để  nhà  chờ.”
Hà Sở Nghiêu , “ nhà” mà cô bé  đến thực  là chỉ Hoa Thần.
Cô bé lúc nào cũng hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến  đau lòng.
Ngoài phòng bệnh, giọng của Nguyệt Nguyệt vang lên: “Pudding Nhỏ,  bất ngờ , chị đoán xem là gì?”
Hà Sở Nghiêu     chào đón ở đây,   dậy, hôn nhẹ lên má Pudding Nhỏ: “Mai bố  đến thăm con. Nhớ bố thì lúc nào cũng  thể gọi điện thoại cho bố nhé.”
Pudding Nhỏ gật đầu, vẫy tay chào : “Bố lái xe cẩn thận nhé.”
Hà Sở Nghiêu và Mộ Cận Bùi chạm mặt  ở hành lang, chỉ khẽ gật đầu  lời chào.
Nguyệt Nguyệt mở hết các hộp kem với nhiều vị khác , cô bé để Pudding Nhỏ ngửi từng mùi,  đó cho cô bé nếm thử mỗi vị một chút.