Mộ Cận Bùi  dám hôn sâu, cố kiềm chế để bản   tấn công quá mãnh liệt,  lưu luyến rời khỏi đôi môi của cô,  thở vẫn loạn nhịp.
 như  dự đoán, Quý Tinh Dao   phản ứng gì với .
Điều ngoài dự liệu của  là, cô cũng  đẩy  .
  sợ nhất là sự im lặng .
Nó tĩnh lặng như dòng nước chết.
Anh  còn chút cơ sở nào nữa.
Ý thức của Quý Tinh Dao từ từ trở , cô   là ai, đang ở , và đang trong vòng tay của ai.
Vừa  đôi môi chạm  , cô thấy một quá khứ rực rỡ sắc màu, ký ức ồ ạt tràn về.
Giờ đây,  mắt cô chỉ  màu trắng, đó là màu của chiếc áo sơ mi của .
“Mộ Cận Bùi,” giọng Quý Tinh Dao  đặc biệt bình tĩnh, “Chúng    chỉ là mâu thuẫn, cũng   vì tính cách  hợp mà cãi .”
Mộ Cận Bùi gật đầu, “Anh .”
“Anh   .” Quý Tinh Dao bắt đầu , “Trước đây   hỏi em, hỏi em  nhớ  .”
Nhớ chứ,    thể  nhớ.
“Lúc đó  còn , em  thể chỉ nhớ chúng   chia tay  mấy năm,  nhớ  bao nhiêu ngày.”
Cô dừng  một chút, “Em nhớ.”
“Em nhớ chúng   bên  bao nhiêu ngày bao nhiêu giờ, em cũng nhớ chúng   kết hôn bao nhiêu ngày, em cũng nhớ ngày ly hôn, em  thấy hình bóng  qua gương chiếu hậu của chiếc taxi, và  bao giờ thấy   nữa, là  lúc mấy giờ mấy phút.”
“Em nhớ tất cả.”
Cô luôn tỉnh táo và lý trí nhưng nhiều lúc trái tim    theo lý trí.
Cô  quên , nhưng  nhớ càng sâu.
Cô   nhắc về , nhưng  nhớ thương đến xé lòng.
Yêu, nhưng cũng hận.
Nhớ vòng tay ấm áp của , nhưng cũng  thể quên     lạnh lùng thế nào.
Nhớ sự dịu dàng của , nhưng cũng hận sự tuyệt tình của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-330.html.]
Yêu ghét đan xen, đau đớn  ngừng giằng xé.
Nhiều năm , cuối cùng trái tim cũng như mặt hồ yên ả.
Ngay lúc đó, nụ hôn   khiến cô bồi hồi  yên, lòng cũng rung động  ngừng.
 trong đầu cô  rõ ràng nhớ đến tất cả những vết thương mà trái tim  từng chịu đựng. Hận, oán, đau, tất cả nó đều nhớ.
Thời gian càng dài, càng mãi  thể nào quên.
Quý Tinh Dao thở dài, “Mộ Cận Bùi,  cho em chút thời gian, em cũng  thử bước về phía .” Cô vô thức lặp , “Anh hãy cho em chút thời gian nữa.”
Mộ Cận Bùi nâng tay lên, như thể  dùng hết tất cả sức lực, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ về đầu cô, để khuôn mặt cô chôn trong lòng , “Bao lâu cũng ,   vội, bao lâu  cũng đợi em.”
“Xin , mấy ngày qua em    cảm thấy  thoải mái.”
Anh nhẹ nhàng ôm cô, cằm đặt l3n đỉnh đầu cô.
Sau đó,  ai  gì thêm.
Căn phòng tối om, thành phố bên ngoài vẫn sáng rực.
Trong muôn vàn ánh đèn, cuối cùng cũng  một ngọn đèn thuộc về .
Một lúc lâu , Quý Tinh Dao  bình tĩnh , cô nhẹ nhàng vỗ lưng .
Mộ Cận Bùi lập tức buông cô , chiếc áo sơ mi của  ướt đẫm nước mắt của cô,   bật đèn,  cô   để  thấy dáng vẻ cô rơi lệ.
“Cứ ở nhà  , ở khách sạn  chắc em sẽ ngủ ngon hơn , phòng  lầu  chuẩn  sẵn cho em ,  sẽ  lên quấy rầy em.”
Quý Tinh Dao lấy điện thoại từ trong tạp dề,  đó cô đang chuẩn  nguyên liệu trong bếp, nhưng  kịp tháo tạp dề.
Không bao lâu , điện thoại của Mộ Cận Bùi rung lên, Quý Tinh Dao  dùng ánh sáng từ đèn pin điện thoại để lên lầu.
Anh mở hộp tin nhắn, Quý Tinh Dao  chuyển khoản 1500 tệ cho , ghi chú: [Phí nhà trọ]
Sắp đến rạng sáng, Quý Tinh Dao vẫn  ngủ.
Cô  dậy, mở máy tính tạo CV.
Mất hơn một tiếng đồng hồ, cô mới  xong CV cùng với các tài liệu của  gửi cho Lệ Hách Văn,   nhắn cho : [Lệ tổng, chào ,   gửi CV  email của , phiền  xem giúp.]
Lệ Hách Văn đang họp,  một vấn đề khiến   đau đầu đang đến gần, hợp đồng giữa công ty bảo hiểm L.T và bệnh viện M.K sắp hết hạn, việc gia hạn đang gặp  vấn đề.
Bên bệnh viện M.K yêu cầu tăng tỷ lệ  trả bảo hiểm và mức chiết khấu mà họ đưa   còn ưu ái như  nữa.