Tề Sâm dùng sức đẩy tay Hứa Duệ , "Ra vẻ thì  liên quan gì! Việc  liên quan đến mặt mũi đàn ông, em hiểu ? Không hấp màn thầu cũng  tranh khẩu khí!"*
*Không hấp màn thầu  tranh khẩu khí:     khí phách, tham vọng, nhất định  vươn lên  chịu thua kém.
Hắn trực tiếp giơ bảng  giá 3 triệu.
Trữ Chinh  ở hàng thứ tám, cuối cùng cũng  thấy rõ  cầm bảng  ở ghế VIP phía đầu hàng chính là vị hôn phu của Từ Duệ,   Trữ Chinh  những   phía  ngăn trở, từ góc độ    thấy hàng ghế đầu, đành  nghiêng sang một bên mới  thể  thấy .
 
Hắn    với Mộ Cận Bùi: "Mộ tổng, Hứa Duệ chắc là cũng thích bức thư pháp ." Vậy nên, chúng   nên tiếp tục tăng giá ?
Mộ Cận Bùi ngẩng đầu  về khu vực VIP ở phía , im lặng hai giây  : "Tinh Dao cũng thích bức thư pháp ."
Trữ Chinh  hiểu, trực tiếp tăng giá đến 5,2 triệu.
Bức thư pháp  cuối cùng cũng  bán với giá 5,2 triệu.
 
Mọi  nhao nhao  lượt đưa mắt , hóa  là Mộ Cận Bùi,  ai còn ngạc nhiên nữa.
Tề Sâm xém chút nữa c.h.ế.t vì tức, nếu thời khắc cuối cùng Hứa Duệ  ngăn  giơ bảng,  nhất định  thể giành  bức tranh , cùng lắm thì  ném hết vốn liếng  giá 10,4 triệu.
Ai sợ ai.
Hứa Duệ cũng tò mò như những  khác, vì  cô cũng   để xem thần thánh phương nào thích bức tranh chữ , kết quả là thấy  Mộ Cận Bùi.
Nếu  Mộ Cận Bùi  giành  bức thư pháp  cô sẽ  định để Tề Sâm  giá  nữa.
Bởi vì nếu Mộ Cận Bùi thích thứ gì thì sẽ   khả năng từ bỏ.
Tề Sâm dựa lưng  ghế, bắt chéo hai chân, oán hận  cách nào xua tan, nghĩ đến mỗi  đều  Mộ Cận Bùi treo lên đánh  khó  thể bình tĩnh .
 
Hắn  khỏi ác ý: "Em   gì cũng vì   bán mạng bốn năm năm,   công lao cũng  khổ lao, một bức thư pháp thôi cũng   tặng cho em, còn dùng 520 để thổ lộ với ngôi  nhỏ.
 
Hứa tổng , hiện tại   cảm thấy lạnh lòng lắm đúng ?"
Hứa Duệ để điện thoại di động xuống, vặn lấy má  giống như vặn ti vi đen trắng của những năm tám mươi, chuyển từ đài địa phương sang kênh CCTV, xoay 180 độ.
Tề Sâm đau đến thở hỗn hển, cô như  còn là con gái ?
Đây là nơi công cộng,  giận nhưng cũng  dám  gì.
Hứa Duệ buông tay, vỗ vỗ gương mặt , "Về nhà   dạy dỗ ."
Trên sân khấu, tiếp tục đấu giá vật tiếp theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-38.html.]
 
Quý Tinh Dao từ nhà vệ sinh trở về, gót chân và mắt cá chân    trầy xước, chân trái vẫn , giày  phù hợp.
 
Cô khập khiễng bước  ngoài, chân   dám chạm đất.
 
Khi cô đến cửa phòng đấu giá, bên cạnh cửa  lễ tân  đó, cô thẳng lưng, nghiến răng nghiến lợi,  khôi phục dáng vẻ  đó, cao quý tao nhã.
 
Mỗi bước  đều như cực hình.
Trở  chỗ , Quý Tinh Dao đau đến nỗi lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, cô điềm nhiên như   việc gì hỏi Mộ Cận Bùi: "Đã đấu giá đến vật  21 ?"
Mộ Cận Bùi: "Vừa mới mua xong."
"Bao nhiêu tiền ?"
"Hai trăm nghìn."
Mộ Cận Bùi  thẳng  lẻ.
Quý Tinh Dao thầm nghĩ hai trăm nghìn  đắt, hôm nào tặng   món quà  giá tương đương như .
Buổi đấu giá kết thúc, Mộ Cận Bùi mua  năm món đồ, tổng cộng hết 11 triệu.
Mọi  đều cho rằng Mộ Cận Bùi chi tiền hào phóng là để cho chủ ban tổ chức mặt mũi, đến đây để ủng hộ.
 
Trữ Chinh   các thủ tục liên quan đến vật đấu giá, khách khứa giải tán, hội trường dần yên tĩnh .
 
Mộ Cận Bùi  dậy, Quý Tinh Dao ngẩng đầu, "Có thể đợi thêm một lát  ?"
"Sao ?" Mộ Cận Bùi hỏi xong  kịp phản ứng, "Chân  đau  ?"
Quý Tinh Dao: "Ừm, giày cọ  chân,   ." Cô  đợi   ở đây   hết, như  cô  cần duy trì tư thế đoan trang, cũng   Mộ Cận Bùi mất mặt.
Cô định khập khiễng bước   nhưng thật sự  chịu  cái đau .
Mộ Cận Bùi   xuống, khom lưng: "Đưa chân  xem một chút nào."
Quý Tinh Dao   để  xem, theo bản năng di chuyển chân  xuống  ghế,  cẩn thận đụng  vết thương, một cơn đau  ập đến.
Mộ Cận Bùi cũng thôi  khăng khăng  xem nữa, gọi điện thoại cho Trữ Chinh nhờ  sắp xếp thang máy chuyên dụng.
Anh bỏ điện thoại  túi, cởi khuy áo vest,  về phía Quý Tinh Dao, "Chờ   xuống gần hết,  ôm em xuống lầu.".