Nguyệt Nguyệt   khi nào Pudding Nhỏ sẽ đến phòng tranh, cô đành tiếp đón Quý Minh Lãng , pha cho  một ly cà phê.
Quý Minh Lãng tiện tay lật xem quyển album tranh  bàn, thi thoảng  liếc  về phía cửa  . Anh  chắc Pudding Nhỏ  đến  , nhưng   Nguyệt Nguyệt  cầm điện thoại lên nhắn tin nên  tạm cho rằng, tin nhắn đó là gửi cho Pudding Nhỏ.
Anh và Pudding Nhỏ  học chung trường, từ đầu năm học đến giờ, họ  gặp mặt   nào.
Hương cà phê thơm ngát kéo Quý Minh Lãng trở về thực tại.
Nguyệt Nguyệt đặt ly cà phê lên bàn: “Không  hương vị  ngon , tạm thời  cứ uống đỡ nhé.” Cô  học  cách pha cà phê từ bố.
“Cảm ơn em.” Quý Minh Lãng khuấy ly cà phê: “Ngửi mùi  thấy  thơm .”
Nguyệt Nguyệt  lấy trái cây từ trong tủ lạnh , rửa sạch  xếp  đ ĩa, mang đến.
Quý Minh Lãng   ngại: “Em cứ  việc ,  cần khách sáo thế .”
Nguyệt Nguyệt  xuống: “Hôm nay em  bận, những thứ cần vẽ em  vẽ xong cả .” Thực    cô  bận, chỉ là tạm gác công việc để  chuyện với  về Pudding Nhỏ.
Những  , mỗi khi Quý Minh Lãng đến, cô đều   thời gian  chuyện nhiều với .
“Anh hiểu về bảo bối của em đến ?” Cô hỏi thẳng Quý Minh Lãng.
Trong mắt Quý Minh Lãng, Nguyệt Nguyệt chỉ là một đứa trẻ con,  chuyện tình cảm với cô thì cô cũng  hiểu, nhưng  vẫn nghiêm túc trả lời: “Hơn cả những gì cem nghĩ đấy.”
Nguyệt Nguyệt chống cằm: “Thế    chị   từng   nũng  tỏ  bướng bỉnh ? Một  cũng . Chị   ít khi  nũng, chị  hiểu chuyện hơn những gì  , hiểu chuyện hơn   nhiều.”
Quý Minh Lãng chậm rãi gật đầu, đột nhiên  cảm thấy  cũng  chắc chắn lắm. Có lẽ những gì   về Pudding Nhỏ,   là tất cả về cô.
Về phần bướng bỉnh, cô gái nào cũng ít nhiều  chút ngang ngạnh.
Anh thử tưởng tượng trong đầu,   khi Pudding Nhỏ bướng bỉnh sẽ  biểu cảm thế nào, nhưng thế nào cũng  hình dung  .
Quen cô lâu như , nhưng dường như   từng thấy cô  tỏ   vui, càng   đến việc tức giận  nổi cáu.
Nguyệt Nguyệt  ngay, những gì  hiểu còn ít hơn cô nghĩ. “Bố em , từ năm sáu tuổi, Pudding Nhỏ   còn là trẻ con nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-389.html.]
Quý Minh Lãng nhất thời  hiểu, ánh mắt nghi hoặc  Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt giải thích: “Vì   thể để chị   nũng, để chị  bướng bỉnh, thậm chí để chị  sống vô tư   đến thiên đường. Không còn bố , thì  còn là trẻ con nữa. Đó là lời bố em  .”
Bố cô cũng   bố  ruột, nên chỉ  ông mới thấu hiểu  cảm giác của Pudding Nhỏ.
Phòng tranh bỗng trở nên yên lặng, mùi cà phê thơm lẫn chút vị đắng.
Về chuyện bướng bỉnh, Nguyệt Nguyệt chia sẻ cảm nhận của bản .
“Trước khi em  chú Mộ và cô Tinh Dao là bố  ruột của em, em  từng bướng bỉnh với họ, cũng  từng đưa  bất kỳ yêu cầu nào, em   lời. Em chỉ bướng bỉnh với  Tiểu Vũ và bố Lạc Tùng, đặc biệt là với bà nội em, em   gì cũng .”
Món quà ý nghĩa nhất cho   yêu
“Giờ thì khác .”
“Em sẽ thoải mái  nũng với  Tinh Dao, đôi khi  cần lý lẽ mà cứ quấn lấy ,  còn sợ  thấy em phiền nữa. Em sẽ  bao giờ  lo lắng rằng nếu em cư xử vô lý,  sẽ  thích em nữa, vì  là  ruột của em. Em là do  sinh ,  sẽ mãi mãi yêu thương em.”
Món quà ý nghĩa nhất cho   yêu
Cô thở dài khẽ khàng, “Cảm giác  thật kỳ lạ.”
Cô cũng  hiểu tại   thế.  cô nghĩ rằng,  lẽ Pudding Nhỏ cũng giống cô, dù ở bên bố Tạ   Tinh Dao, đều luôn  tỏ  thật ngoan ngoãn.
Huống chi, bố Tạ và  Tinh Dao đều  yêu thương Pudding Nhỏ, luôn dành cho cô những điều  nhất, nên cô  càng  dám bộc lộ cảm xúc thật của riêng .
Món quà ý nghĩa nhất cho   yêu
 cô , dù là trẻ con   lớn, ai cũng  lúc cáu kỉnh,  lúc buồn bã,  lúc cảm thấy thất vọng.
Tuy nhiên, Pudding Nhỏ thì . Cô  bao giờ thấy Pudding Nhỏ buồn bã.
Có lẽ, Pudding Nhỏ cảm thấy    may mắn, nên cần  đủ, cần  ơn, vì  cô giấu hết những nỗi buồn và sự bất mãn, tự  chịu đựng.
Quý Minh Lãng cầm ly cà phê, tay khựng  hồi lâu.