Nói đến mức  Hứa Duệ cảm thấy  còn ý nghĩa gì nữa, nhưng dù cô  gì cũng  kịp, Mộ Cận Bùi  cúp máy.
Cô  ngẩng đầu  lên logo của tòa nhà M.K,  ánh mặt trời trông thật chướng mắt.
Hứa Duệ  hẹn  Mộ Cận Bùi, cô  hẹn Trữ Chinh uống cà phê.
Ngay từ đầu Trữ Chinh cũng  do dự, xoắn xuýt nửa ngày mới đồng ý.
Chờ sếp và Quý Tinh Dao lên  phòng tranh,  còn chuyện của  nữa  mới rời .
 
Hứa Duệ hẹn Trữ Chinh cũng   để nhờ  giúp    mặt Mộ Cận Bùi, cô hiểu rõ sự chân thành của Trữ Chinh đối với sếp và nguyên tắc   của  hơn bất kì ai.
Dù đúng  sai  sẽ kiên định  về phía Mộ Cận Bùi,   gì  thể lay chuyển  .
Đã từng là cộng sự năm năm, cảm tình cũng  tệ, cô cũng    Trữ Chinh khó xử.
 
Ngoại trừ , trong lòng cô  mấy lời cũng    cùng ai.
Trữ Chinh vội vã đến câu lạc bộ thương vụ, Hứa Duệ  uống ly cà phê thứ hai.
"Xin  để cô đợi lâu,  đường kẹt xe."
Hứa Duệ : "Giữa hai   cần lịch sự như ."
Trữ Chinh cởi âu phục, nhân viên phục vụ  treo lên cho ,  phất tay, trực tiếp đem âu phục khoác lên thành ghế.
Nhân viên phục vụ đóng cửa  rời .
Hứa Duệ chống cằm, "Không  chậm trễ công việc của  chứ?"
Trữ Chinh trêu ghẹo: "Lời  của cô    trình độ."
"Ừa, đầu   úng nước ." Hứa Duệ hướng đến cốc cà phê  mặt  hếch cằm, " gọi cho  đó, gọi xong  thấy  ,     đổi khẩu vị  ."
Hôm nay thật sự là mất trí .
Trữ Chinh: "  để ý những chuyện ,  cà phê là ." Đã đến đây  một  việc   thể giả câm giả điếc, "Không đùa đúng ?"
Hứa Duệ thở dài, "Cậu  gì?"
"Mặc kệ Mộ tổng  gì cô cũng đừng để trong lòng." Dừng một chút,  thuyết phục, "Cô cứ coi như cái gì cũng   , cô  đặc biệt như thế nào đối với Mộ tổng cũng  đặc biệt bằng hận thù trong lòng ngài ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-59.html.]
Hứa Duệ bỗng nhiên ,  tự giễu.
 
Cô đặt thìa cà phê xuống đĩa, cầm cốc cà phê lên, vị đắng xộc  mũi.
 
Cô : " giống như ,   gì đặc biệt, nhưng  như  cũng  đúng,   một ngày nào đó    Quý Tinh Dao xin giúp đỡ,   chừng   còn  thể cho  chút mặt mũi."
Trữ Chinh: "Sẽ  ."
 
Giọng điệu  chắc chắn.
Hứa Duệ lắc đầu, "Thật nhàm chán! Ví dụ một chút mà  cũng tưởng thật." Cà phê gần như nguội lạnh, cô một  uống nửa cốc."
Trữ Chinh: "...!Cô uống cà phê như thế  ?"
Hứa Duệ  thèm hớp từng ngụm, yên lặng mấy giây, "Dùng phép so sánh  phù hợp,  là nhân chứng thầm lặng,   lương tri."
"Đừng  chính  như , cô cũng  mực thiện lương." Trữ Chinh  dừng , "  cô  nhiều thành kiến với Mộ tổng,  thể..."
"Không dám."
Lời   cắt ngang, Trữ Chinh khẽ thở dài, cũng bưng cốc cà phê lên uống mấy ngụm.
 
Trong phòng quá yên tĩnh,    bệ cửa sổ cắm hoa gì, trong phòng hương thơm thoang thoảng.
 
Trữ Chinh vẫn   những lời mà lúc nãy Hứa Duệ cắt ngang: "Hứa Duệ,  và cô đều   Mộ tổng, chúng   từng trải qua cảm giác thống khổ như rút gân lột xương đó, chúng  căn bản  cách nào đồng cảm , cô bây giờ   lập trường của một  ngoài cuộc nên  ngài  lấy ơn báo oán, hơn nữa lấy ơn báo oán cũng chỉ là ân oán bình thường nhưng ân oán giữa Mộ tổng và Quý Thường Thịnh  là cái chết."
Hắn  cà phê trong cốc của , "Mộ tổng  đủ lấy ơn báo oán , ngài   cũng chỉ là tập đoàn Quý thị phá sản."
Hứa Duệ   sẽ mãi  khuyên nổi , cũng  nhiều lời nữa.
Cô trực tiếp   ý định mà  mời  uống cà phê, "Chờ ngày sự thật  phơi bày, dù   giúp Quý Tinh Dao cũng nên cho cô  một lưới đệm giảm xóc, để cô   đến mức ngã c.h.ế.t khi rơi từ thiên đường xuống địa ngục."
Cô ngẩng đầu  , "Trợ lý Trữ, chuyện   thể chứ?"
Trữ Chinh từ đầu đến cuối đều   cốc cà phê của , thật lâu thật lâu  lên tiếng.