Mộ Cận Bùi: "...!Em lấy   nhiều linh cảm để một lúc nghĩ liền  ba bức tác phẩm ?"
Quý Tinh Dao: "Đi cùng  sẽ   hết cảm hứng." Cô dường như   chút trêu đùa nào, "Điều  thực sự cảm ơn ."
Mộ Cận Bùi   mắt cô, ánh mắt cô nghiêm túc, lời      thuận miệng   để   vui vẻ.
 
Cô cũng là một tồn tại kỳ diệu đối với , từ lúc ở bên cô đầu   còn đau nữa,  lễ Giáng Sinh  đau đầu đến mức  đến bệnh viện chụp X-quang, bây giờ   còn cảm thấy đau đớn nữa.
Quý Tinh Dao kiên định hơn với quyết định thi giấy phép lái máy bay của , "Anh    chút sợ máy bay trực thăng ? Em thì   sợ xã giao,  thể  gặp  thì sẽ  gặp , em  hài lòng khi sống trong thế giới của riêng ,  ai hiểu  niềm hạnh phúc của em, em cũng  cần  khác hiểu,    ngoài với  vài ,   đến đây em mới nhận  rằng cuồng hoan  niềm vui của cuồng hoan chỉ là  đây em bài xích nó."
"Em thích độ cao của máy bay trực thăng nhưng  máy bay ngược    cảm giác gì." Cô : "Bác Trương cũng  lái máy bay,   khi em   linh cảm sáng tác bác sẽ mang em  ngoài  dạo một vòng nhưng khi đó em  nghĩ đến  sẽ tự lái, cảm thấy  phiền phức,   thi giấy phép   tiếp xúc với huấn luyện viên, lòng em cũng thật mâu thuẫn."
Bây giờ cô  đổi ý, cô mặc sức tưởng tượng: "Chờ   em lấy  bằng lái, em sẽ đưa  bay qua sông Mississippi   dẫn  đến vịnh Mexico hóng mát, mang   ngắm những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng ở độ cao thấp hơn mực nước biển, chờ chúng  về nước em sẽ đưa   ngắm núi sông hùng vĩ."
Mộ Cận Bùi trầm mặc, ánh mắt một mực dán lên mặt cô.
Quý Tinh Dao  mong một   thể thuyết phục   ủng hộ cô, với tính cách   gì thì  của  cô  cần sự đồng ý của  khác nhưng mục đích cô thi giấy phép là để đưa   ngoài cùng  vui đùa vì  cô sẽ tôn trọng cảm xúc của ,  cố gắng nhận  sự đồng ý của .
 
Hiện tại   ủng hộ cô, cô cũng hiểu rằng sợ hãi là điều kết hợp giữa tâm hồn và thể xác.
 
Giống như cô thích ở trong phòng vẽ, ba   bỏ  nhiều ý nghĩ để cô  ngoài  dạo nhưng  nỗ lực  đó đều vô ích.
 
"Em sẽ  học nếu   đồng ý, thật đấy."
Mộ Cận Bùi đương nhiên  tin cô  thể ngoan ngoãn  lời, cô   là    chủ kiến, cô và Bùi Ngọc giống  như đúc, luôn luôn lấy lui  tiến, từ  đến nay thích đem củ khoai bỏng tay ném  tay  khác, ném xong vẫn dõng dạc hô to:  đây để dành khoai cho  ăn, chính  cũng   mà ăn  đấy.
 
Quý Tinh Dao thấy  thì lấy, cô  xuống, "Anh tiếp tục công việc , ngủ ngon."
Mộ Cận Bùi: "Ngủ ngon."
Quý Tinh Dao  trong chăn nhưng vẫn  buồn ngủ, cô đưa tay .
Mộ Cận Bùi hiểu ,  đặt sổ dự án  tay trái và đưa cho cô tay , Quý Tinh Dao nắm lấy tay , nửa tiếng  cô  ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiem-huu/chuong-82.html.]
Mộ Cận Bùi chỉ   đầy một phần ba sổ dự án,  cẩn thận rút tay , đặt tay cô trở   chăn  tắt đèn rời .
 
Cửa sổ cuối hành lang, bác Trương tựa ở nơi đó uống cà phê.
 
Có lẽ từ khi  bước  phòng ngủ của Quý Tinh Dao bác Trương vẫn  ở nơi đó.
Ánh mắt hai  chạm , bác Trương gật đầu với ,  cũng khẽ gật đầu.
 
Không    ảo giác  ,  cảm giác bác Trương dường như   đổi trở nên càng trầm lặng, tâm tư sâu đến mức   cũng  thấu.
 
Mãi cho đến rạng sáng  công việc của công ty mới xử lý  tất.
Trữ Chinh  rót cà phê cho Mộ Cận Bùi, Mộ Cận Bùi xua tay, "Không uống."
Trữ Chinh báo cáo tiến triển mấy dự án trong nước, tập đoàn Quý thị bên  vẫn   động tĩnh gì,  thể Quý Thường Thịnh đang chờ dịp Tết cùng Tạ Quân Nghị gặp mặt  mới quyết định.
Mộ Cận Bùi trầm tư một lát,  nhiều lời, hỏi: "Cô  bên  tình hình như thế nào ?"
Trữ Chinh: "Còn  liên lạc ."
Mộ Cận Bùi gật đầu, "Cậu về nghỉ ngơi ."
Trữ Chinh thu dọn tất cả tài liệu, cầm lên rời , đóng cửa phòng  việc .
Mộ Cận Bùi cầm điếu thuốc  đến đài quan sát, đêm  khuya, xung quanh yên tĩnh và thâm trầm, trong sân đèn vẫn sáng, chiếc máy bay trực thăng đậu  đài đặc biệt chói mắt.
 
Hết   tới  khác Quý Tinh Dao vẫn  thi giấy phép lái máy bay.
Phụ nữ chẳng khác nào phiền phức, một chút cũng  giả.
- -
Hai ngày , Mộ Ôn Nhã cuối cùng cũng chủ động liên lạc  với Mộ Cận Bùi, lý do gặp mặt cũng  hợp lý, bà  mua quà cho Quý Tinh Dao, một hồi  vặn  ngang qua tòa nhà M.K thuận đường đưa quà cho  để  gửi  cho Quý Tinh Dao.