Ta: ". . ."
Đây là trọng điểm ? !
Hơn nữa, ngài là biểu cảm gì , còn như kiểu buôn chuyện nữa?
Hoàng thượng  hỏi: "Vậy tại  ngươi là nhị phu nhân, nàng   là đại phu nhân?"
Đầu  đầy vạch đen: "Trong đó  nhiều nguyên do, xin cho phép thần   sẽ giải thích với bệ hạ, hiện giờ chúng  vẫn nên chạy trốn . . ."
Trong lúc đang trò chuyện, bỗng nhiên từ ngoài cung môn vang lên tiếng binh khí va chạm. Lục Hoàng tử dẫn binh sĩ xông lên đầu, c.h.é.m gi-ết  trong điện.
Hoàng thượng kinh hãi thất sắc.
Lúc nãy còn  thời gian chạy trốn, giờ thì xong , đáng đời cái tội thích buôn dưa!
May mắn , bên cạnh Hoàng thượng vẫn còn hơn mười thị vệ ám vệ,  thể chống đỡ một lúc.
Thiết Trụ nhanh như chớp, b.ắ.n một quả pháo tín hiệu lên  trung,  hộ tống Hoàng thượng và  lui về hậu điện.
Hoàng thượng kinh ngạc hỏi: "Sao pháo tín hiệu của doanh trại ngoại thành  ở trong tay ngươi?" Ngay  đó, ông   tỏ  hiểu : "Xem  Vĩnh An Hầu đối với ngươi quả thật là tình sâu nghĩa nặng."
Ông  vẫn còn nhớ buôn chuyện đời tư, lúc   mà còn thế  ? !
Tuy ám vệ hoàng gia  thể một địch mười, nhưng rốt cuộc vẫn là ít  địch  nhiều, chỉ thấy Lục Hoàng tử  c.h.é.m gi-ết đến  mắt.
Hoàng thượng giận dữ quát: "Nghịch tử, ngươi  mưu phản ? !"
Lục Hoàng tử lời lẽ lạnh lẽo: "Phụ hoàng thường dạy nhi thần, giang sơn , xưa nay đều thuộc về kẻ  năng lực."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chien-than-doi-hon-voi-ngoc-nu/phan-10.html.]
Ta và Thiết Trụ liếc  , bắt đầu kéo dài thời gian.
"Lục điện hạ."
Ta dịu dàng từ tốn : "Tuy  là phận nữ nhi, nhưng cũng từng    nhiều  nhắc đến, Lục điện hạ văn võ song ,   sủng ái  mặt Hoàng thượng,  câu  nên , ngôi vị Thái tử sớm  là vật trong túi của ngài, Lục điện hạ    ép vua đoạt vị, để  tiếng  bất trung bất hiếu trong sử sách  gì?"
"Ngươi   sai, ngai vàng sớm muộn gì cũng là của , nhưng   đợi  nữa."
Lục Hoàng tử  lạnh lẽo: "Ta  đợi ,   để phụ hoàng yêu quý của  tận mắt  thấy ngày Đại Hoài quốc nước mất nhà tan hôm nay!"
"Ngươi? !"
Hoàng thượng giận dữ: "Ngươi sinh  trong hoàng gia,  vạn dân phụng dưỡng, trẫm cũng  đãi ngươi tệ bạc,  ngươi   lòng hận thù lớn đến thế?"
Lục điện hạ  lạnh: "Ta đúng là sinh  trong hoàng gia, nhưng   hoàng thất Đại Hoài. Ta là Độc Cô Lẫm - Cửu vương tử Bắc Hoang, phụng mệnh ẩn náu trong hoàng thất Đại Hoài! Còn 'Lục điện hạ' của các ngươi,    về với Tây Thiên từ ngày mới sinh ."
Lời    ,  và Thiết Trụ đều vô cùng chấn động.
Thật là một màn ly miêu tráo Thái tử.
Hoàng thượng phun  một ngụm máu, ôm n.g.ự.c suýt ngã, may mà  Thiết Trụ đỡ lấy: "Tên tiểu tử Bắc Hoang, to gan thật! !"
Lục Hoàng tử  ngông cuồng: "Nếu    tên Vĩnh An Hầu  trấn giữ,   sớm cùng bộ tộc trong ứng ngoài hợp, đoạt lấy Đại Hoài! Đương nhiên, bây giờ cũng  muộn. Nghĩ đến chuyện  nhẫn nhục chịu đựng, nhận giặc  cha bao năm, hôm nay cuối cùng cũng  thể rửa sạch nỗi nhục!"
Thiết Trụ mặt như sương giá. Hắn đỡ Hoàng thượng sang một bên,   rút thanh kiếm từ t.h.i t.h.ể thị vệ  ch-ết, đột nhiên phi  lên phía , một kiếm đ.â.m về phía Độc Cô Lẫm!
Kiếm pháp của  sắc bén, tốc độ cực nhanh,  còn khí thế hung hăng.
Ta  ngờ kiếm thuật của Thiết Trụ  cao siêu đến thế. Dù hiện giờ  ở trong  thể đại tỷ tỷ của ,  hạn chế về sức mạnh, vẫn  thể ép Độc Cô Lẫm lùi từng bước.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Độc Cô Lẫm  luống cuống đối phó,  gầm lên với thủ hạ: "Còn  ngây   gì nữa, b.ắ.n tên cho ! Ai  thể gi-ết  tên Hoàng đế chó má, thưởng vạn lượng hoàng kim, phong vạn hộ hầu!"