Chiết Xu - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:43:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Trinh năm thứ ba mươi chín, giữa mùa hạ.

Kể từ khi tiên hoàng băng hà, hoàng cung Yến Bắc vốn trầm lặng quạnh quẽ, hôm nay rốt cuộc cũng náo nhiệt trở đôi phần.

Tề vương Tiêu Ngọc, lấy chính thất là đích thứ nữ Bùi gia Bùi Y Liên, ngại đường xa vạn dặm, đích dẫn thê tử cùng nữ nhi về Biện Kinh, kịp tới lễ viên nguyệt ba ngày. Ngay cả quân chủ Bạch Ngọc Kinh của Nguyệt Thị, vốn xa nơi biên viễn, cũng bất chấp quần thần can ngăn, thúc ngựa ngày đêm vượt đường dài, chỉ để kịp đến Yến Bắc.

(lễ viên nguyệt: lễ đầy tháng)

Nguyệt Dao công chúa — nàng là tiểu công chúa muôn phần sủng ái, thoạt trông ngoan ngoãn nhu thuận, nhưng kỳ thực tính tình giống hệt Bùi Nghiên, cứng cỏi mà tinh nghịch.

Trong cung, từ Thái hoàng thái hậu cho đến Đại trưởng công chúa Tiêu Sơ Nghi, phàm ai gặp qua Nguyệt Dao công chúa đều yêu thương dứt, tặng lễ quý, ân sủng chẳng khác gì châu ngọc trong tay.

Từ khi Thẩm gia Thái phu nhân qua đời, Thẩm Chương Hành theo nhà đến Mạc Bắc. Dù Lâm Kinh Chi từng khuyên ông ở Biện Kinh để dạy Sơ Nhất luyện võ, song ý ông quyết, nàng cũng chẳng thể cưỡng cầu.

Bởi lẽ, Thẩm Chương Hành cùng nàng và Bùi Nghiên khác — ông “kiếp ”, chỉ kiếp để gánh lấy vô tận hối tiếc.

Giữa trưa mùa hạ, khí trời oi ả. Trong tẩm điện, vì sợ hài tử cảm lạnh, dám đặt bồn băng, đông nên càng thêm ngột ngạt.

Tiểu Nguyệt Lượng mới đầy tháng, mày ngài nhỏ nhắn khẽ nhíu, thè đầu lưỡi l.i.ế.m môi, vươn tay về phía Lâm Kinh Chi. Vừa thấy Bùi Nghiên trong long bào minh hoàng bước , tiểu nha đầu là vô tình cố ý, ê ê a a vẫy tay gọi.

Bùi Nghiên dáng vẻ đó, lòng mềm nhũn như tơ:

“Trẫm tới ôm.”

Lâm Kinh Chi mỉm , khẽ trao hài tử cho .

Không ngờ Bùi Nghiên đón lấy, Tiểu Nguyệt Lượng liền… tè luôn trong lòng . Một màn khiến bà v.ú bên cạnh tái mặt, hoảng hốt quỳ xuống:

“Bệ hạ thứ tội! Vừa nãy nô tỳ mới tã cho công chúa, như thế …”

Bùi Nghiên cứng , một tay vẫn ôm lấy con, định đưa cho ma ma, thì Tiểu Nguyệt Lượng đưa tay níu vạt áo , đôi mắt tròn xoe như hạt nho đen lấp lánh, chằm chằm.

lúc đó, Bạch Ngọc Kinh mới tới hoàng cung Yến Bắc, bước qua bình phong bắt gặp cảnh tượng . Hắn lập tức cong khóe môi, nhướng mày trêu chọc:

“Không ngờ đường đường là hoàng đế Yến Bắc cũng ngày hôm nay.”

“Hồi xưa bế Sơ Nhất, thằng bé cũng thích lắm, cứ nhất định chịu bỏ... mà còn tè lên nữa.”

Câu ba hoa chọc cho Lâm Kinh Chi bật dứt.

Quả thật, năm đó Bạch Ngọc Kinh từng mang Sơ Nhất sáu tháng tuổi lên triều, kết quả tè ướt cả long bào, thế mà vẫn giữ phong độ quân chủ, mặt mày bình thản suốt buổi chầu. Chỉ khi tan triều, đưa Sơ Nhất cho ma ma, mới phát hiện vết nước loang kín áo.

Bùi Nghiên ôm Tiểu Nguyệt Lượng, định ngoài giao cho ma ma, nhưng cuối cùng đổi ý, ôm con gái trong tay, mặt đổi sắc, lạnh lùng đáp:

“Ngươi đúng là chịu khó, từ xa xôi vạn dặm vẫn tới tận đây. Trẫm gửi thiệp mời cho ngươi bao giờ ?”

Bạch Ngọc Kinh bật , nhướng mày: “Bổn quân là trưởng bối.

Ngươi cưới Chi Chi của hoàng hậu, theo lễ nghi và quy củ, chẳng nên gọi một tiếng ‘cữu cữu’ mới đúng ?”

Bùi Nghiên , hề nổi giận, chỉ khẽ nghiêng , che tầm mắt Bạch Ngọc Kinh khỏi tiểu công chúa trong lòng. Đôi mắt ánh lên tia ôn hòa, nhẹ giọng với Lâm Kinh Chi:

“Trẫm mang hài tử y phục.”

Lâm Kinh Chi cố nén , giọng ngọt ngào:

“Bệ hạ mau , chớ để chậm trễ lễ viên nguyệt của công chúa.”

Bùi Nghiên ôm con rời .

Bạch Ngọc Kinh lúc mới thở phào, đón chén cung tỳ dâng lên, một uống hai ngụm, mệt mỏi đến nỗi hít sâu mấy mới thấy dễ chịu hơn.

Suốt dọc đường , vì sợ chậm trễ, chẳng kịp nghỉ ngơi, thậm chí đêm đến cũng ngủ lưng ngựa. Hắn khẽ nhắm mắt, nửa nửa than:

“Bị truy g.i.ế.c năm đó, còn mệt đến thế …”

Cũng may dọc đường ngừng giục ngựa, cuối cùng Bạch Ngọc Kinh cũng kịp về tới Yến Bắc đúng ngày đầy tháng của Tiểu Nguyệt Lượng.

“Cữu cữu vạn an.” Lâm Kinh Chi dậy, hành lễ với Bạch Ngọc Kinh như một vãn bối.

Bạch Ngọc Kinh cũng khách khí, thuận tay vẫy hiệu, lập tức nội thị khiêng mấy chiếc rương lớn điện.

“Đây đều là lễ vật cho Tiểu Nguyệt Lượng.”

“Hành trình gấp gáp, chỉ kịp chuẩn tạm thời mấy thứ . Sau nếu Tiểu Nguyệt Lượng lớn lên thích, sẽ tặng thêm lễ vật mới.”

Từng chiếc rương mở , tơ lụa gấm vóc, tráp ngọc, châu báu lấp lánh, thậm chí còn chiếc ghế nhỏ khắc bằng đàn mộc tinh xảo, cùng cây san hô đỏ cao đến nửa . Chỉ cần là thứ trẻ con thích, đều đủ cả.

Nửa canh giờ , Tiểu Nguyệt Lượng áo mới, Khổng ma ma bế gặp . Lần nàng ngoan ngoãn, còn “gây chuyện” như . Thái hoàng thái hậu ôm trong tay trêu chọc hồi lâu, truyền sang cho Tề Vương Tiêu Ngọc. Sau đó đến lượt Tề vương phi Bùi Y Liên, Đại trưởng công chúa Tiêu Sơ Nghi.

Bạch Ngọc Kinh theo, ánh mắt tràn ngập mong chờ, cuối cùng cũng đến lượt sắp bế. ngay khi duỗi tay, Bùi Nghiên từ bên bước nhanh tới, ôm lấy Tiểu Nguyệt Lượng trở về.

“Bổn quân còn ôm tiểu công chúa.” Bạch Ngọc Kinh cam lòng, vươn tay định đoạt , nhưng động tác Bùi Nghiên nhanh hơn một bậc.

Tiểu Nguyệt Lượng Bùi Nghiên xa lạ mặt, chớp chớp đôi mắt, bật khanh khách, vung cánh tay nhỏ bé, trông đáng yêu rạng rỡ.

Mãi đến nửa canh giờ , Bạch Ngọc Kinh mới như nguyện từ tay Lâm Kinh Chi bế lấy Tiểu Nguyệt Lượng. Hài tử sinh , làn da mềm mịn trắng mịn như đậu hũ non, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn, lớn lên nhất định di truyền dung mạo tuyệt sắc của mẫu .

Lễ viên nguyệt diễn náo nhiệt, nhưng mời nhiều, chỉ là một vài thích quen .

Khi yến hội tan, Thái hoàng thái hậu Chung thị vịn tay Hạ Tùng Niên chậm rãi dậy, thở dài một tiếng:

“Từ khi Ngự Chương băng hà, trong cung lâu lắm mới náo nhiệt như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chiet-xu/chuong-122.html.]

“Trước tiên hoàng thể hứa với ai gia một đời một kiếp, Ngự Chương cũng chẳng giữ lời hứa với Lý phu nhân.”

“Không ngờ Nghiên ca nhi .”

“Thiên hạ nam tử nhiều vô kể, nhưng mấy như nó .”

Bà dừng một chút, chậm rãi:

“Tùng Niên, ai gia già . Đợi thêm ít lâu, ai gia sẽ cùng bệ hạ ly biệt, ai gia chọn cho ngươi một nơi núi xanh nước biếc mà an dưỡng. Cả nửa đời ngươi vì ai gia, là đủ .”

Hạ Tùng Niên xong, trong lòng chợt nhói, tay run run, đỡ lấy cánh tay Thái hoàng thái hậu mà run thôi.

Hắn quỳ xuống, giọng nghẹn ngào:

“Hoàng thái hậu nương nương, nô tài .”

“Năm đó Hạ gia gặp nạn, nếu nương nương tay cứu giúp, còn nô tài hôm nay.”

CuuNhu

“Đợi ngày ngài băng hà, nô tài sẽ cầu bệ hạ cho phép, để nô tài thủ lăng cho ngài.”

Gió hạ khẽ thổi qua, lùa qua gương mặt già nua của Chung thị. Bà khỏi nhớ thuở nhỏ, chiến loạn liên miên, ôn dịch tràn lan khắp Yến Bắc. Bà khẽ lắc đầu, lòng dậy sóng. Suốt bao năm, bà vẫn từng cho Hạ Tùng Niên một lời hứa hẹn.

“Ngươi nếu rời cung,” bà khẽ , “...chờ ai gia , ngươi hãy đến phủ công chúa Tiêu Sơ Nghi mà hầu hạ. Sơ Nghi là đứa tâm địa thiện lương, chắc chắn sẽ để bụng chuyện xưa, sẽ giữ ngươi bên cạnh.”

“Hoàng lăng quá cô tịch, hợp với ngươi .”

Hạ Tùng Niên run lên, hai tay chống đất nắm chặt, hốc mắt nóng rực, yết hầu nghẹn , thốt nên lời.

Thiên hạ đều Đại trưởng công chúa Yến Bắc suốt đời gả chồng, ai nấy đều cho rằng đó là nhờ Thái hoàng thái hậu sủng ái, nên nàng thể sống tự do tự tại. ai rằng, Tiêu Sơ Nghi cũng từng chỉ hôn, chỉ là nàng thà cầm chủy thủ kề lên cổ , thề c.h.ế.t cũng chịu bước hôn lễ .

Bởi vì trong lòng nàng cũng từng yêu, một nam tử ôn nhuận như ngọc, đáng tiếc phận quá cách xa. Nàng từng khẩn cầu mẫu hậu cứu mạng , nhưng cả đời , duyên phận phu thê với , vĩnh viễn là điều nàng thể với tới.

Thái hoàng thái hậu khẽ thở dài:

“Ngày ai gia nếu còn nữa, ngươi còn trẻ, nhất định chăm sóc thật cho Sơ Nghi. Đứa nhỏ sống kiêu ngạo, tùy ý, mà cả đời vì ngươi chịu quá hai ủy khuất.”

Nói đến đây, bà dừng , thêm nữa. Hạ Tùng Niên dần lấy vẻ điềm đạm ngày thường, chỉ đôi mắt đỏ lên, ngoài để lộ nửa điểm cảm xúc nào.

Đêm hạ, trăng treo đầu núi, ánh sáng mờ đục như khói.

Bùi Y Liên và Tề Vương Tiêu Ngọc cùng phần mộ của Bùi Y Trân thật lâu.

Mộ phần của Bùi Y Trân giữa khe núi xanh biếc, hướng đông là nơi mặt trời mọc. Không xa đó là một tiểu viện quét dọn tinh tươm, rào tre bao quanh, phía lơ lửng làn khói bếp nhẹ nhàng bay lên.

Sau cơn mưa, sương núi giăng mờ. Một nam nhân mặc áo vải thô từ sâu trong núi bước , trong lòng ôm một bó hoa tươi mới hái.

Nhìn thấy Bùi Y Liên và Tiêu Ngọc, chẳng tỏ ngạc nhiên, chỉ cúi nhẹ nhàng đặt hoa mộ phần, hỏi:

“Dùng bữa trưa cùng chứ?”

Bùi Y Liên và Tiêu Ngọc mỗi năm đều trở Biện Kinh viếng mộ Bùi Y Trân, nên chỉ khẽ gật đầu:

“Làm phiền.”

Nam nhân – vốn là Thôi gia thế tử – từ khi Bùi Y Trân mất, cũng biến mất khỏi thế gian. Không ai ngờ đưa nàng đến chôn ở nơi .

Hắn khẽ cúi đầu, giọng bình thản:

“Hoàng hậu nương nương cùng bệ hạ mỗi năm cũng dẫn Thái tử đến thăm nàng.”

“Còn , sẽ ở bầu bạn cùng nàng suốt quãng đời còn .”

Ánh mắt Bùi Y Liên rơi lên mộ bia, nơi đặt đầy những món nhỏ tinh xảo: Ngọc trai đêm từ đầm Ngọc Thị, nón tùng khô từ rừng thông, hòn đá nhỏ nhặt ở tuyết sơn, hoa ngọc lan phơi gió, đồ vật bằng ngọc khắc tay — trân quý , tầm thường cũng .

Tất cả đều sắp đặt ngay ngắn, gọn ghẽ.

Những còn sống, dẫu đến trong thế gian, khi trở về nơi , đều quên mang cho Bùi Y Trân một món lễ nhỏ.

Bùi Y Liên thật lâu, vành mắt đỏ lên, tựa đầu vai Tiêu Ngọc. Nàng lấy từ trong n.g.ự.c một bình ngọc nhỏ, đặt nhẹ xuống mộ:

“Đại tỷ tỷ sức khỏe vẫn yếu, vẫn uống rượu ?”

“Năm nay Y Liên tự tay ủ nữ nhi hồng, mang đến cho tỷ đây.”

 

Thiên hạ yến hội nào chẳng tàn, chia ly, cũng khi tương phùng.

Trong m.ô.n.g lung mộng mị, Lâm Kinh Chi ôm Tiểu Nguyệt Lượng nửa tỉnh nửa mê, thấy thấp thoáng mắt là Bùi gia phủ ở Hà Đông, còn ái nương nơi Nguyệt Thị xa xăm.

Ở một thế giới khác, mẫu nàng chắc cũng giống nàng, sống thật yên vui và hạnh phúc.

Nàng khẽ cử động, khiến Bùi Nghiên tỉnh giấc.

Bùi Nghiên nhẹ nhàng đặt Tiểu Nguyệt Lượng chiếc nôi nhỏ bên giường, , cẩn thận ôm Lâm Kinh Chi lòng.

“Không ngủ ?” khẽ hỏi.

Lâm Kinh Chi lắc đầu, khẽ cuộn , tựa sát n.g.ự.c .

“Phu quân,” nàng khẽ, “... cả đời , hối hận.”

“Nếu kiếp , phu quân nhất định tìm !”

Loading...