Tạ Nhược Hằng  con bé mà lòng chua chát: "Chỉ là con gái thôi mà,  gì mà quý hiếm thế chứ?"
 
Ta ôm con gái  lòng, cũng  giận mà : "Tỷ cũng là nữ nhân mà,   coi thường con gái thế? Ta và   kén chọn, con trai  con gái gì cũng thích. Huống chi, tỷ và thế tử vẫn   con! Cháu đích tôn, vẫn nên sinh  ở trưởng phòng thì  hơn! Tỷ và thế tử nên cố gắng thêm chút nữa!"
 
Lời   khiến Tạ Nhược Hằng đỏ hoe mắt. Mà sắc mặt Tiêu Thừa Ngật cũng tối sầm , mắng Tạ Nhược Hằng: "Ở đây  phần cô  chuyện ? Ngày vui mà  mất mặt, còn  mau cút về phòng!"
 
Tạ Nhược Hằng uất ức gọi: "Thế tử!"
 
 tính Tiêu Thừa Ngật là  là , nàng   dám cãi lời, đành  lui xuống.
 
Những ngày  đó,  và Tiêu Tịch chỉ lo ở nhà chăm con, Tiêu Thừa Ngật và Tạ Nhược Hằng thì mải mê "tạo em bé". Dù Tiêu Thừa Ngật  uống cả đống thuốc bổ, cũng  "hoạt động"  ít, nhưng Giảo Giảo  đầy tuổi , mà bụng Tạ Nhược Hằng vẫn chẳng  động tĩnh gì.
 
Gần đây, Tiêu Thừa Ngật cũng nạp thêm mấy phòng , nhưng cũng chẳng  con. Còn  thì  nghén ngẩm, bà mẫu hỏi     thai nữa  ,  ngượng ngùng gật đầu.
 
"Đại phu ,   hai tháng ạ..."
 
Bà mẫu mừng rỡ: "Tịch nhi nhà  cưới  con, đúng là  phúc lớn! Giảo Giảo nhà  sắp  em !"
 
Đêm đó,   thấy viện của Tiêu Thừa Ngật trừng phạt nặng tay một phòng , kéo  ngoài bán.
 
Ta  mà lòng  chút xót xa. Quả nhiên là  tính tình thất thường, bạc bẽo vô tình.
 
Một ngày nọ,  đang nghỉ trưa trong sân,  hạ nhân đến báo tin,  Giảo Giảo  ngã, bảo  mau đến. Ta thấy hạ nhân  lạ mặt, nhưng lo lắng quá nên mất cảnh giác, vẫn  theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chieu-duong-nhu-mong/13.html.]
 
Đến nơi mới , chẳng  Giảo Giảo nào cả,    mặt  rõ ràng là Tiêu Thừa Ngật.
 
"Thế tử? Giảo Giảo ?" Ta nghi ngờ  , âm thầm rút một cây trâm giấu  tay áo.
 
Tiêu Thừa Ngật si mê  , lạnh lùng : "Con nghiệt chủng đó ở chỗ phu nhân , Đường nhi nàng đừng lo!"
 
Nghe , lòng  căng thẳng, trách mắng: "Thế tử cẩn trọng lời ! Giảo Giảo là cháu gái của ngài, ngài  là đại bá,   thể  những lời ác độc với một đứa trẻ  đầy hai tuổi!"
 
Tiêu Thừa Ngật đáp: "Đường nhi, nàng đừng giả vờ nữa! Ta  nàng chắc chắn  sống ! Rõ ràng kiếp ,  mới là phu quân của nàng! Sao nàng  thể nhẫn tâm như . Mà  gả cho cái tên vô dụng Tiêu Tịch? Ta đồng ý cho tỷ tỷ nàng đổi , chỉ là  để nàng   chính thất, còn nàng   của  thôi! Không hề  ý định ruồng bỏ nàng."
 
Ta  Tiêu Thừa Ngật, chỉ thấy thật khó tin.
 
"Thế tử, ngài đang  cái gì ? Phu quân của  là Tiêu Tịch, là   cùng phụ  khác mẫu  của ngài! Chàng  là võ trạng nguyên do chính miệng thánh thượng phong tặng,   là kẻ vô dụng!"
 
Tiêu Thừa Ngật như con mèo  giẫm đuôi, trở nên kích động: "Im miệng! Nếu   vì nàng nhất quyết  chịu  , bằng  giá đòi gả cho , thì  lấy   cái tài cán đó? Ta  mà, tất cả đều do nàng bày mưu tính kế cho , đúng ? Không   Đường nhi,   hề ghét bỏ nàng. Bây giờ  mới nhận , ngoài nàng ,  căn bản   cảm giác gì với những nữ nhân khác! Mấy  đó chỉ là những con gà mái   đẻ!"
 
Rồi  vội vã  nắm lấy tay : "Ta là thế tử,  thể    nối dõi tông đường, nàng giúp   ? Xin nàng hãy sinh cho  một đứa con!"
 
Ta sợ hãi lùi , lòng ghê tởm như nuốt  ruồi: "Thế tử, ngài đang  cái gì ! Ta là   của ngài! Còn đang mang thai con của   ngài,  ngài  thể thốt  những lời vô liêm sỉ, trái luân thường đạo đến !"
 
Tiêu Thừa Ngật vẫn  chịu buông tha,  kéo  : "Con của  thì tính là gì? Phá bỏ là xong! Đích trưởng tử của , chỉ  thể  sinh  từ bụng nàng! Còn Tiêu Tịch, sớm muộn gì  cũng g.i.ế.c c.h.ế.t ! Đường nhi, nàng chỉ  thể là của !"
 
Ta rút  lời  Tiêu Thừa Ngật là kẻ phụ tình,   đích thị là một kẻ điên mất trí.