Đêm đó,  cùng Tiêu Tịch như lửa cháy bùng lên, ầm ĩ đến tận canh tư mới chịu ngơi nghỉ. Sau đó,  thỏa mãn  trong lòng Tiêu Tịch, ôm cổ   nũng. "Phu quân  thật , nếu    giúp  giải khuây,   lẽ  c.h.ế.t cháy ."
 
Tiêu Tịch ấn  thể giãy giụa của  xuống, giọng  mang theo chút đè nén và mệt mỏi: "Nóng thật... Nàng đừng động nữa, bà cô ơi! Nếu   do  ngày thường khổ luyện võ nghệ  ngừng, sợ rằng   nàng vắt kiệt sức ..."
 
Ta đầu óc mơ màng, chẳng   đang  gì. Ngây ngô hỏi : "Phu quân đang  gì ? Thiếp   hiểu..."
 
Tiêu Tịch ôm chặt lấy eo , ghì sát  : "Nhắm mắt , ngủ !"
 
Ta cảm thấy khó chịu, khẽ cựa : " mà phu quân  vẫn còn..."
 
Giọng Tiêu Tịch nghiêm nghị: "Ngủ!"
 
"Ưm..."
 
Ta bĩu môi, đành  nhắm mắt nghỉ ngơi. May mà     giúp  giải tỏa, dược tính  qua. Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai,  nhanh chóng chìm  giấc ngủ.
 
Vừa qua giờ Ngũ canh, bà tử  đến thúc giục  dậy: "Tiểu thư, đừng ngủ nữa,  dậy trang điểm thôi. Hôm nay là ngày đầu tiên dâng  cho phu nhân và hầu gia,  thể đến muộn !"
 
Ta mơ màng mở mắt, cố gắng vùng dậy khỏi giường.  một cánh tay rắn chắc  kéo  trở . Tiêu Tịch ôm   lòng, mắt vẫn  mở. Đôi môi ấm áp kề bên tai , nhẹ nhàng : "Ngủ thêm chút nữa."
 
Trong màn trướng tối mờ,  chỉ mơ hồ nhớ , hôm qua  trúng thuốc,  nhận lầm thế tử Tiêu Thừa Ngật thành nhị  Tiêu Tịch của . May mà     điều gì  nên , nếu  thì vạn  c.h.ế.t cũng khó chuộc tội. Chỉ : "Thế tử gia, nên dậy . Chiêu Đường ngày đầu tiên dâng  cho công công bà mẫu,   đến muộn..."
 
Không ngờ, lời  dứt, nam nhân   giường bỗng mở mắt. Trong bóng tối, đôi mắt sắc bén , tựa như loài báo săn mồi,  chằm chằm  , giọng  cũng trở nên lạnh lẽo.
 
"Nàng gọi  là gì?"
 
Ta  hiểu gì cả, ngượng ngùng che mặt bằng khăn tay: "Thế tử gia..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chieu-duong-nhu-mong/3.html.]
 
Nha  bưng chậu nước  bước , thấy mặt  liền sợ hãi đánh rơi cả chậu đồng xuống đất.
 
"Đại thiếu phu nhân! Sao...  cô  ở phòng của nhị gia nhà chúng !"
 
Lời   thốt ,  kinh ngạc, Tiêu Tịch kinh ngạc,   trong phòng đều kinh ngạc! Tiêu Tịch  , đáy mắt lóe lên vẻ khó tin: "Nàng... nàng   Tạ Nhược Hằng? Mà là đích  Tạ Chiêu Đường của nàng ?"
 
Ta cũng ngã phịch xuống đất, sợ hãi đến mặt mày trắng bệch: "Chàng...    đại công tử Tiêu Thừa Ngật của hầu phủ, mà là nhị  Tiêu Tịch của ???"
 
Tuy rằng   yêu mến là nhị công tử Tiêu Tịch, nhưng phụ mẫu đặt  con  đấy,  thành  với  là Tiêu Thừa Ngật. Thế mà   động phòng hoa chúc với nhị  của , nếu chuyện  truyền  ngoài,   khép  tội tư thông với tiểu bá,     đây? 
 
Sơ sẩy một chút thôi,  chỉ khiến cả  Tạ gia mất mặt, mà sợ rằng đến tính mạng của  cũng khó giữ ! 
 
Thấy  mặt cắt  còn giọt máu, nước mắt đầm đìa, giọng Tiêu Tịch thoáng lộ  vẻ  vui: "Sao? Biết là , liền thành  bộ dạng ? Hôm qua còn quấn lấy  chặt lắm cơ mà!"
 
Ta  hổ đến cùng cực, hận  thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống: "Hôm qua,  nhận nhầm nhị gia thành thế tử..."
 
Tiêu Tịch   giường, lạnh lùng hừ một tiếng,  định mở miệng, thì  thấy ngoài     báo.
 
"Nhị gia,  xong ...Chính viện đang ồn ào lắm, Hầu gia và phu nhân sai  gọi tiểu thư và Nhị thiếu phu nhân sang ngay!"
 
Nghe ,  và Tiêu Tịch  , nhớ  cảnh tượng hỗn loạn hôm qua, vội vàng cúi mặt. Có lẽ, phòng Tiêu Thừa Ngật hôm qua cũng náo loạn thế . 
 
Không dám chậm trễ, chúng  vội vàng rửa mặt  quần áo  đến chính viện. Vừa bước , tiếng  sụt sùi của thứ tỷ   vọng đến.
 
"Phụ , mẫu , con dâu cũng  hiểu  kiệu hoa  đưa nhầm, đưa con dâu đến phòng Thế tử."