Nàng   rằng… đó mới chính là điều  .
 
Một  nếu  quyết tìm đến cái c.h.ế.t, thì chẳng ai cản nổi. 
 
Tiểu thư  mất hết   yêu nhất, thế gian chẳng còn thứ gì  thể giữ nàng , vì thế  chỉ còn cách dùng hạ sách , lợi dụng sự áy náy trong lòng nàng, khẩn cầu nàng vì  mà sống tiếp.
 
 nếu chính    điều đó, hiệu quả sẽ giảm  nhiều.
 
May mà Trần thị hận tiểu thư thấu xương,  liền mượn miệng nàng , để nàng “tình cờ” phát hiện chuyện giữa  và Lục Tuân.
 
Quả nhiên,  khi “bắt gặp” bí mật của , cảm giác tội  của tiểu thư với   lên đến cực điểm.
 
Ta tựa  lòng nàng, nghẹn ngào :
 
“Không ủy khuất gì cả.”
 
“Chỉ cần là vì tiểu thư, đừng  là thanh bạch, dù   bỏ cả mạng sống ,  cũng cam lòng.”
 
Tiểu thư  xong,  càng dữ dội hơn. 
 
Nàng bắt  thề rằng tuyệt đối   c.h.ế.t vì nàng.
 
Ta  mưu tính của   thành  một nửa, liền nhẹ nhàng vươn tay, lau  giọt lệ  má nàng:
 
“Ta  c.h.ế.t, tiểu thư cũng đừng c.h.ế.t,  ?”
 
“Ngày  tiểu thư từng  với , chỉ cần sống là còn hy vọng. Vậy chúng  hãy cùng sống cho ,  nghĩ cách thoát khỏi chốn địa ngục ,   ?”
 
13
 
Từ hôm đó trở , tiểu thư  dứt bỏ ý định tìm đến cái c.h.ế.t.
 
Kế sách của Trần thị thất bại, nhưng nàng  vẫn  chịu dừng việc gây khó dễ cho tiểu thư.
 
Một kế  thành, nàng   tính kế khác.
 
Tuy chẳng ưa gì Lục Tuân, nhưng nàng  cũng hiểu rằng với nữ nhân chốn hậu viện, sự sủng ái của phu quân là chỗ dựa vững chắc nhất.
 
Thấy  thể tiểu thư ngày một hồi phục, để tránh Lục Tuân   quan tâm viện Nguyệt Hoa, nàng  chủ động tìm cho  một   mới.
 
Vụ  nàng  tốn  ít tâm sức.
 
Lục Tuân vốn thích nữ tử phẩm hạnh thanh cao, nàng  liền căn theo sở thích  mà dày công lựa chọn một tiểu thư đoan trang.
 
Người đó tên Phương Mạn Nhu, là con gái một vị tiểu quan ở Vọng Kinh. 
 
Không chỉ dung mạo như hoa như ngọc, mà khí chất  nền nã dịu dàng, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang vẻ thanh tú đáng mến.
 
Vừa  phủ, nàng   trở thành sủng ái mới trong lòng Lục Tuân.
 
Lục Tuân, như bao nam nhân khác  đời,  voi đòi tiên, sáng nắng chiều mưa. 
 
Trước   từng mê đắm tiểu thư, đến mức  tiếc đến  mặt Lục quý phi cầu . 
 
Vậy mà khi    ,  thấy  còn gì mới lạ nữa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chieu-ngoc-mua-thu/10.html.]
Hắn mê  Phương Mạn Nhu,  thêm việc Trần thị sắp sinh nở, nên bận rộn chăm nom chính thê và tân sủng, gần như  còn bước chân đến viện Nguyệt Hoa.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta và tiểu thư  yên tĩnh, thậm chí còn mong  mãi mãi đừng   nữa.
 
Cây hợp hoan trong viện c.h.ế.t khô,  liền cho  trồng một gốc mộc lan trắng mới. 
 
Những nụ hoa trắng tinh khiết bám  cành, nở rộ lặng lẽ giữa tiết xuân lạnh giá.
 
Tiểu thư lặng  đóa hoa trắng muốt, thần sắc hiếm khi giãn , khe khẽ hỏi : 
 
“Từ Trúc, ngươi  xem, đến mùa mộc lan năm , chúng   thể tìm  cách trốn khỏi Lục phủ  ?”
 
Việc thoát , trong lòng  vẫn   manh mối nào, nhưng  nỡ khiến nàng thất vọng,  liền khẽ gật đầu.
 
Tiểu thư mỉm , mắt long lanh: 
 
“Mong  ngày  đến thật nhanh.”
 
 lòng  khó đoán, tai họa bao giờ cũng đến dễ hơn phúc lành.
 
Lục gia giàu  vô song, trong phủ lầu gác san sát,  chỉ  giả sơn uốn lượn mà còn một hồ sen rộng lớn, nước xanh thăm thẳm  thấy bờ.
 
Chúng  gặp Phương Mạn Nhu ở bên hồ .
 
Nàng  búi tóc kiểu tú cầu đơn giản, vài lọn tóc rủ bên má, cắm nghiêng  đầu một cây trâm ngọc trắng, đầu trâm khảm hồng ngọc, đỏ như hoa mai rơi  tuyết. 
 
Dù chỉ mặc áo lụa màu thiên thanh nhạt, nhưng phong thái từ xương cốt vẫn lộ vẻ thanh nhã khó che giấu.
 
Ta len lén quan sát nàng .
 
Càng  càng thấy quen mắt, như thể  gặp ở  .
 
Tiểu thư vốn  định giao thiệp gì với nàng .
 
 Phương Mạn Nhu  mỉm  bước đến,  sự dìu đỡ của nha .
 
“Doanh tỷ tỷ,  lâu  gặp.”
 
Tiểu thư khẽ khựng , khó tin  nàng: 
 
“Ngươi là… A Như?”
 
“Là .”
 
“Thật  quá, Doanh tỷ tỷ còn nhớ .”
 
Phương Mạn Nhu trong phút chốc bỏ hẳn vẻ đoan trang, vui mừng khoác lấy tay tiểu thư, gương mặt xinh  toát lên nét e ấp như thiếu nữ ngày nào.
 
Thấy  lộ vẻ ngơ ngác, tiểu thư liền giải thích: 
 
“Nàng là A Như,   nhỏ từng theo sát  lưng Phương đại ca.”
 
Ngày xưa  trướng Tạ Thái phó  một môn sinh đắc ý tên là Phương Thế Thành. 
 
Dù xuất  bình thường nhưng phẩm cách chính trực, học hành giỏi giang,  Tạ Thái phó yêu mến hơn cả đại công tử.