Nàng   tiểu thư chằm chằm, ánh mắt ngoan cố:
 
“Hôm đó nếu   Tống Minh Chiêu đột nhiên xuất hiện cản trở, ngươi giờ  là  c.h.ế.t, chẳng lẽ ngươi  nên hận  ?”
 
Tiểu thư nhẹ nhàng lắc đầu:
 
“Ngươi suýt nữa hại c.h.ế.t , nếu     hề oán hận gì,  ắt là  dối.   vẫn nhớ đến tình nghĩa thuở . Trong lòng , Phương đại ca vĩnh viễn là học trò mà phụ   yêu quý nhất, là đồng môn mà   quý trọng nhất.”
 
“Còn việc ngươi  nhận  và phụ   thế nào, đó là chuyện của ngươi.”
 
Thân thể Phương Mạn Nhu khẽ run lên, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.
 
Chẳng bao lâu , Phương gia sai  đến báo tang,  mẫu  nàng  bệnh mất.
 
Đêm hôm , nàng  treo cổ tự vẫn trong phòng.
 
Theo lời nha  trong viện kể ,  khi  Phương gia rời , từng  thấy nàng khẽ thốt  một câu “Báo ứng”.
 
Nàng  tự nhốt  trong phòng. 
 
Đến sáng hôm , khi hạ nhân phá cửa xông , t.h.i t.h.ể nàng  cứng đờ.
 
Lục phủ sẽ  vì một tiểu  mà tổ chức tang lễ rình rang. 
 
Nàng  giống như một chiếc lá úa,  gió thu thổi qua, tan biến  dấu vết.
 
Ta  khỏi run rẩy sợ hãi.
 
Ta nghĩ, nếu hôm đó  may gặp  Tống Minh Chiêu,  c.h.ế.t hẳn  là  và tiểu thư .
 
16
 
   đoán sai .
 
Người như Tống Minh Chiêu, từ  tới nay  từng là kẻ thích lo chuyện bao đồng.
 
Hôm đó   mặt  chúng , chẳng qua là vì  dụng ý riêng với tiểu thư mà thôi.
 
Giữa giới quyền quý, chuyện tặng mỹ nhân,  thất cho  vốn là chuyện thường tình.
 
Lục nhị công tử vốn   ý  Tứ hoàng tử kéo gần mối quan hệ với vị cận thần bên cạnh thiên tử . 
 
Hắn   Tống Minh Chiêu  ý với tiểu thư, liền chủ động    chủ, định đem tiểu thư  lễ vật sinh nhật để tặng cho y.
 
Giữa trời đông giá buốt, tuyết phủ đầy Vọng Kinh.
 
Lúc Trần thị dẫn  tới cửa,  và tiểu thư đang quây quần bên lò sưởi, nấu  ngắm tuyết.
 
Trần thị  cợt mà  tiểu thư:
 
“Con gái nhà Thái phó quả là  tầm thường, mới gặp  một  mà  khiến chỉ chỉ huy sứ Hoàng thành ty mê mẩn đến hồ đồ .”
 
Tim  khựng , như  sét đánh ngang tai.
 
Những sở thích giường chiếu của Lục Tuân vốn  đủ hành hạ   đến c.h.ế.t,  mà thủ đoạn của Tống Minh Chiêu còn đáng sợ gấp trăm .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Nghe đồn những nữ tử c.h.ế.t  tay   lên đến hàng chục. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chieu-ngoc-mua-thu/13.html.]
Trong phủ , ngoài  chính thất do bệ hạ ban hôn còn  thể thở  thở , thì chẳng còn ai sống sót.
 
Tiểu thư tâm loạn như ma, ngẩng đầu  Trần thị:
 
“Chuyện  Lục lục công tử  ? Hắn cũng đồng ý  ?”
 
“Đương nhiên là .”
 
Trần thị đảo mắt, từ trong tay áo lấy  một cây quạt gấp đưa tới  mặt tiểu thư:
 
“Xem , Tống chỉ huy sứ của chúng  quý trọng ngươi đến nhường nào, còn cố ý nhờ nhị bá chuyển giao tín vật cho ngươi nữa đó!”
 
Lục Tuân ở triều đình chỉ là một chức quan nhàn tản, xưa nay  từng  tiếng   quan trường.
 
Lục nhị công tử  nhận tín vật của Tống Minh Chiêu, thì dù Lục Tuân  bằng lòng  , chuyện đem tiểu thư tặng cho Tống Minh Chiêu cũng  thành chuyện  ,  còn đường lui nữa.
 
Tiểu thư  nhận cây quạt ,   ẩn  chiếc áo choàng trắng  kìm  run lên.
 
Trần thị đợi mãi  kiên nhẫn, tay buông nhẹ, cây quạt liền rơi “phạch” một tiếng xuống đất.
 
Ánh mắt  khẽ chấn động, liếc thấy đóa mộc lan khắc  chuôi quạt gỗ tử đàn.
 
Tim  như  ai siết chặt.
 
Ta nhặt quạt lên mở  xem, thì thấy  mặt quạt cũng vẽ một cành mộc lan đang chớm nở.
 
Dưới nhành hoa,  hai dòng đề thơ bằng bút pháp mạnh mẽ hữu lực.
 
Mộc lan là loài hoa mà Đại công tử yêu thích nhất.
 
Nét chữ tuy xa lạ, nhưng chữ “tuyết” trong thơ   thiếu một nét, chính là thói quen  chữ của Đại công tử khi xưa.
 
Chẳng lẽ… Tống Minh Chiêu và Đại công tử quen ?
 
Hắn đưa tới cây quạt , là   với chúng  rằng, Đại công tử vẫn còn sống?!
 
Ta cố đè nén nỗi khiếp động và vui mừng trong lòng, đem cây quạt  khép  đưa cho tiểu thư, ánh mắt   thẳng Trần thị:
 
“Chúng   gặp Lục lục công tử. Ta  tin  thật sự nỡ đem tiểu thư tặng cho  khác!”
 
Tiểu thư cũng  nhanh  nhận  bí mật trong chiếc quạt.
 
Nàng mắt đỏ hoe, nghiến răng đem cây quạt đập thẳng   Trần thị, lớn tiếng như :
 
“Lời của ngươi,  một chữ cũng  tin! Ta  gặp Lục Tuân!”
 
“Hắn từng hứa sẽ nâng   bình thê,   thể đem  tặng cho kẻ khác?!”
 
Trần thị  lạnh, hiện giờ nàng    tiện  tay với tiểu thư, liền giơ tay tát  một cái:
 
“Con tiện tỳ   quy củ, chủ mẫu  chuyện,  đến lượt ngươi chen miệng!”
 
Nàng  xuống tay  nặng, khóe miệng  lập tức rách toạc  m.á.u.
 
Tiểu thư vội kéo    lưng:
 
“Nói thì cứ , đánh  của   gì?!”