Hắn  tiểu thư, trong mắt là dục vọng khó che giấu.
 
Ta  tin nổi  tai , trừng to mắt kinh hãi.
 
Tiểu thư xưa nay dung nhan khuynh thành, cầm kỳ thi họa đều tinh thông,  vô  công tử danh gia vọng tộc mến mộ.
 
Vậy mà Lục Tuân năm ngoái  thành , lời   chẳng   tiểu thư   cho  ?!
 
Lục Tuân  chẳng cảm thấy yêu cầu của  quá đáng, còn nắm lấy tay nàng, nỉ non đầy vẻ thâm tình:
 
“A Doanh,  thật lòng yêu nàng.”
 
“Ta  bắt nàng   là ủy khuất, nhưng nàng yên tâm, đợi khi  chuyện lắng xuống,  sẽ nâng nàng  chính thê.”
 
Cái dáng vẻ trắng trợn , cứ như chắc chắn tiểu thư sẽ  từ chối.
 
Cuối thu, mưa dầm  ngớt, từng giọt đập  bệ cửa, khiến cảnh vật thêm phần ảm đạm.
 
Tiểu thư  sắc trời âm u ngoài cửa sổ, … thật sự gật đầu đồng ý:
 
“Được.”
 
“Chỉ cần ngài cứu  ca ca ,  nguyện ý gả cho ngài.”
 
Lục Tuân  lời, hớn hở rời .
 
Ta cảm thấy   xứng với tiểu thư, khuyên nàng suy nghĩ :
 
“Hắn rõ ràng là thừa nước đục thả câu! Trong kinh  bao nhiêu danh gia quyền quý từng giao hảo với Tạ gia, chúng   thể  lượt đến tìm, ắt   chịu  mặt xin cho Đại công tử…”
 
Ta thao thao bất tuyệt, tiểu thư chỉ lặng lẽ lắc đầu:
 
“Từ Trúc, những   thể tìm,  đều  tìm .”
 
“ hiện giờ ngoài Lục gia ,  còn ai dám mạo hiểm tính mạng để cầu tình cho ca ca  nữa.”
 
Vụ án tham ô cũ của Thái phó Tạ liên quan đến Thái tử quá cố cách đây năm năm.
 
Thái tử khi  văn võ  tài,  Bệ hạ sủng ái nhất, nhưng trời xanh ghen tài, năm  ngài  nam hạ cứu nạn, chẳng may nhiễm bệnh mà qua đời.
 
Tiên hoàng hậu đau lòng vì mất con, bệnh nặng  dậy nổi, chẳng lâu  cũng băng hà.
 
Cái c.h.ế.t của Thái tử và tiên hoàng hậu là vết sẹo trong tim Bệ hạ, mỗi khi nhớ tới đều như  xé rách tim gan.
 
Vậy mà Thái phó,   Thái tử tôn kính nhất,   vạch  là kẻ chủ mưu biển thủ ngân quỹ cứu tế năm đó.
 
Việc  ảnh hưởng đến thanh danh Thái tử, thử hỏi Bệ hạ   thể bỏ qua Tạ gia dễ dàng?
 
Những quan  từng  thiết với Thái phó cũng chính vì  rõ điểm , mới tránh xa tiểu thư như tránh rắn rết.
 
Còn Lục Tuân tuy là kẻ bất tài, nhưng cô mẫu  chính là Lục quý phi đang nắm quyền hậu cung.
 
Con trai bà , Tứ hoàng tử, hiện đang  thánh ân sủng ái,   thể sẽ kế thừa đại thống.
 
Nếu đến cả Lục gia cũng  cứu nổi Đại công tử, thì e rằng thật sự  ai cứu  nữa .
 
“ nếu … tiểu thư chẳng   đánh đổi cả đời   !”
 
“Đại công tử xưa nay thương tiểu thư nhất, nếu  chuyện , tim e cũng tan nát mất…”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Còn Từ nhị công tử, ngài  đánh bao trận thắng,   chỉ ít ngày nữa là trở về  thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chieu-ngoc-mua-thu/4.html.]
 
“Tiểu thư… chúng  đợi thêm chút nữa   ?” 
 
Ta  ,  rơi nước mắt  ngừng.
 
Tiểu thư  mỉm . 
 
Nàng đưa tay lau nước mắt cho , nhẹ giọng :
 
“Thật … Lục Tuân cũng  đến nỗi nào.”
 
“Ít nhất, khi   đều chọn giữ , chỉ   dám vì  mà mạo hiểm. Như thế… chẳng  đáng trân trọng ?”
 
Ngoài cửa, mưa thu vẫn  ngừng rơi.
 
Lắng  tiếng mưa rả rích, lòng  chỉ càng thêm se sắt.
 
Ta  hiểu.
 
Nếu thật sự thích một …    thể nhẫn tâm lợi dụng lúc họ cùng đường như thế?
 
5
 
Lục Tuân là con út trong nhà, từ nhỏ   các trưởng bối trong tộc yêu chiều hết mực. 
 
Không   dùng cách gì,  mà thật sự  thể thuyết phục  Lục Quý Phi lên tiếng cầu xin cho Tạ gia, giữ  mạng sống của Đại công tử.
 
Chỉ là tội c.h.ế.t  miễn, tội sống  chẳng thể tránh. 
 
Đại công tử  lưu đày tới phương Nam,  bộ gia sản của Tạ gia cũng  tịch thu sung công.
 
Trước ngày  niêm phong tài sản, tiểu thư  trả  tất cả khế ước bán  cho gia nhân trong phủ, bao gồm cả .
 
Nàng  định mang  theo đến Lục phủ, liền nhét  tay  khế ước cùng vài tờ ngân phiếu:
 
"Từ hôm nay, Từ Trúc ngươi tự do ."
 
"Với năng lực của ngươi,   dù ở nơi nào, cũng sẽ sống  thôi."
 
Ta  nàng   là vì nghĩ cho .
 
     chuyện dễ dàng gì, về    sẽ  chịu bao nhiêu dày vò,     thể yên lòng để mặc nàng như thế?
 
"Nếu   mang theo nô tỳ, thì sáng mai nô tỳ sẽ tự bán   Lục phủ."
 
Tiểu thư   gì  .
 
Nàng nhắm mắt , hai hàng lệ im lặng trượt dài  má.
 
"Từ Trúc,  thật sự  sợ."
 
"Ta sợ giữ ngươi bên , sẽ khiến ngươi chịu khổ."
 
Ta ôm nàng  lòng, khẽ vỗ về  lưng nàng:
 
"Thế còn nô tỳ, nô tỳ chẳng lo cho  ? Nếu để  một  đến Lục phủ, bên cạnh chẳng  ai để tâm sự, nô tỳ sẽ bất an cả đời."
 
Đêm đó, tiểu thư để  ngủ cùng nàng.
 
Ban ngày nàng bận rộn cả buổi, chiều đến   một trận,  đặt lưng xuống  ngủ say.