"Đã  sai, thì những ngày tới hãy ngoan ngoãn ở phòng chép kinh Phật, thành tâm sám hối ."
 
Mấy ma ma đang giữ    mới thả tay .
 
Ngón tay  m.á.u chảy đầm đìa,  thể mềm nhũn ngã xuống đất.
 
Tiểu thư  đến xem vết thương cho ,   đại nha  bên Trần thị đá ngã:
 
"Thiếu phu nhân cho  động đậy ? Có  quy củ lễ nghi ?"
 
Tiểu thư chỉ đành nhẫn đau, quỳ ngay ngắn  chân Trần thị.
 
Lâu thật lâu, Trần thị thấy hài lòng, mới  nha  dìu  khỏi phòng.
 
Đợi   , tiểu thư mới đỡ  dậy.
 
Nàng  tay  bê bết m.á.u,    khuyên  rời .
 
Ta tựa đầu  vai nàng, yếu ớt lắc đầu:
 
"Người của Trần thị canh giữ bên ngoài, nô tỳ   nổi ."
 
Huống hồ, dù   thể ,  cũng tuyệt đối  bao giờ bỏ  tiểu thư mà  một .
 
7
 
Từ hôm đó, tiểu thư  giam lỏng trong phòng, mỗi ngày đều  quỳ xuống chép kinh Phật. 
 
Để hành hạ tiểu thư, Trần thị  lệnh nhất định  chép trong tư thế quỳ, như  mới thể hiện  lòng thành. 
 
Trong suốt thời gian , nha  của nàng  luôn  một bên giám sát, chỉ cần tiểu thư  lơ là, thước phạt trong tay ả liền  chút do dự giáng xuống  .
 
Tiểu thư từ nhỏ   nhiều sách vở, nét chữ tiểu khải cài hoa của nàng  mềm mại  thanh tú. 
 
Thế nhưng kinh thư nàng dồn hết tâm huyết để chép xong, Trần thị  từng liếc  lấy một cái, tiện tay liền ném  lửa đốt :
 
“Chữ  đến rối loạn, thật  hiểu danh tiếng tài nữ của ngươi lúc  là từ  !”
 
Nàng  căm hận tiểu thư thấu xương, nên dù nàng  gì cũng  bao giờ  lòng.
 
Ta nhẫn nhịn suốt nửa tháng, mãi mới tranh thủ  lúc  nhà xí để tìm gặp một vị hòa thượng, nhờ   tới Lục phủ báo tin cho Lục phu nhân.
 
Hôm , Lục phu nhân quả nhiên  đến chùa Bạch Vân.
 
Trước câu hỏi truy vấn của Lục phu nhân, Trần thị chẳng hề sợ hãi, cúi đầu nhỏ nhẹ :
 
“Từ khi còn là con gái, mẫu   dạy con dâu   lòng độ lượng. Tạ   là  trong lòng phu quân, con dâu yêu thương nàng còn  kịp,   thể  tay  hại nàng?”
 
“Ngươi  dối!”
 
Tiểu thư phẫn uất, kéo tay áo  lên:
 
“Ngươi dám  những vết thương   Từ Trúc   do ngươi sai  đánh ?!”
 
Trần thị khẽ cau mày,  vẻ bất đắc dĩ:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chieu-ngoc-mua-thu/6.html.]
“Vết thương   Từ Trúc đúng là do  của  đánh, nhưng đó là vì ả dám cãi  chủ tử.”
 
Rồi nàng   sang Lục phu nhân, một tay khẽ vuốt ve bụng   mới nhô lên:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Mẫu , chẳng lẽ con dâu đến tư cách quản giáo hạ nhân cũng  ?”
 
Lục phu nhân lập tức cau mày.
 
Trong mắt bà , mạng sống của , một đứa nha , căn bản  sánh nổi với một ngón tay của Trần thị, huống chi Trần thị hiện giờ còn đang mang thai.
 
Chớ  là chỉ đánh   thương, dù Trần thị  đánh c.h.ế.t   chăng nữa, thì đó cũng là do một kẻ nô tài như    lễ nghi, tự chuốc lấy.
 
Lục phu nhân mặt lạnh quát mắng tiểu thư vô lý  loạn:
 
“Chủ tử giáo huấn hạ nhân là lẽ đương nhiên. Các con ở chùa Bạch Vân cũng  lâu, hôm nay cùng  hồi phủ, đừng quấy nhiễu chốn cửa Phật thanh tịnh nữa.”
 
Lục phu nhân thừa  Trần thị coi tiểu thư như cái gai trong mắt, nhưng để   lòng Trần thị,  khi hồi phủ, bà  vẫn  lệnh cho tiểu thư mỗi ngày mang theo  sang viện của Trần thị học quy củ.
 
Tiểu thư lo Trần thị   khó , nên  chuyện đều nhẫn nhịn, nhưng đổi , chỉ càng khiến Trần thị  tay tàn nhẫn hơn.
 
Giữa mùa hè nóng nực, đá xanh trong viện  nắng thiêu đến trắng lóa.
 
Trần thị cố ý bắt chúng  đội bát sứ đầy nước quỳ  nắng, đến khi nước trong bát bốc  cạn mới   dậy. 
 
Ve kêu râm ran, Trần thị thì an nhàn  trong đình mát, thong thả ăn từng quả nho   nha  bóc vỏ:
 
“Tạ Doanh,  đối xử với ngươi như thế , trong lòng ngươi chắc hận  đến tận xương, chỉ chờ Lục Tuân  về để kể tội ,  ?”
 
Tiểu thư quỳ  nắng, giữ bát  đầu, khẽ đáp: 
 
“Không dám.”
 
Trần thị liền  dậy, bước tới bên nàng, cúi  thì thầm bên tai với giọng chế giễu:
 
“Ngươi tưởng  vì tên ngốc Lục Tuân mà tranh giành với ngươi ? Ngươi thích   ?”
 
Giọng điệu nàng  tràn đầy khinh miệt đối với Lục Tuân, khiến tiểu thư  chút hoài nghi:
 
“Hắn là phu quân của ,  đương nhiên  kính trọng và yêu thương ...”
 
“Hơ,  thật đấy, kính trọng và yêu thương?”
 
Trần thị nhướn mày,  lạnh  nàng:
 
“Ngươi  thật sự cho rằng cái tên vô dụng Lục Tuân đó  thể cứu  ca ca ngươi chứ?”
 
“Đừng ngốc nữa, ca ca ngươi  khổ trời định, căn bản  thể sống mà đến  phương Nam.”
 
Chỉ một vài lời, như sấm sét đánh ngang tai.
 
Ta như rơi  hầm băng, vội  đầu  tiểu thư.
 
Chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt mấy cái  đột ngột ngã lăn  ngất xỉu.
 
Trên váy lụa màu đen nhạt, m.á.u  thấm  thành vết...