Nàng vốn chỉ vì  cứu Đại công tử mới ép lòng mà gả cho Lục Tuân  . 
 
Nay Đại công tử  c.h.ế.t, bảo nàng    thể chịu đựng  sự  cận của  như ?
 
 nàng là  thất  Lục gia đàng hoàng cưới hỏi,  văn thư ghi nhận trong nha môn. 
 
Nếu  rời khỏi Lục gia, nhất định   hưu thư.
 
Lục Tuân cau mày, giọng  vui:
 
“A Doanh,    mẩy cũng   giới hạn.”
 
Lục gia đang thời như mặt trời ban trưa, Lục Tuân từ  đến nay luôn là   kẻ khác tâng bốc nâng niu. 
 
Hiếm hoi  mới hạ  dỗ dành,  còn  tiểu thư  lơ, cơn giận trong lòng nhất thời bùng lên.
 
“Vừa    nhận , cũng hứa sẽ đền bù cho nàng. Nàng còn   lòng ?”
 
Sát khí nơi  như bốc lên, nhưng tiểu thư vẫn đưa hưu thư   mặt .
 
Giọng  nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết:
 
“Chúng   thỏa thuận từ đầu, ngươi cứu ca ca ,  gả cho ngươi  . Nay ngươi    chuyện đó, thì nên trả  một tờ hưu thư, để  rời khỏi Lục phủ.”
 
Trong phòng lập tức tĩnh lặng.
 
Lục Tuân lật  lật  tờ hưu thư trong tay,  bỗng bật  lạnh lẽo:
 
“Tạ Doanh, suốt một năm qua  một lòng một  với nàng,  mà chỉ vì chút chuyện nhỏ , nàng   rời bỏ . Lòng nàng, là  bằng đá ?”
 
“ đây   chuyện nhỏ!”
 
Tiểu thư mím chặt môi, vành mắt đỏ hoe:
 
“Ca ca   c.h.ế.t , thậm chí  ai chôn cất cho  ! Cho nên  cũng  thể... tiếp tục yên tâm sống trong Lục phủ  nữa.”
 
Thái độ dứt khoát của nàng  chọc giận Lục Tuân. 
 
Hắn sầm mặt , xé nát hưu thư thành từng mảnh:
 
“Lục phủ nhà  nào  nơi ngươi  đến thì đến,   là ?”
 
“Phải! Ta đúng là  cứu  ca ngươi, nhưng Tạ Doanh, ngươi là do  một tay bảo vệ mà giữ   mạng sống! Ngươi đừng quên, phụ  ngươi phạm  tội tịch biên tru di tam tộc! Nếu  nhờ  cầu xin cô mẫu  mặt lo liệu, thì ngươi sớm   biếm   quan kỹ trong giáo phường ty !”
 
Hắn phát điên, ném tiểu thư lên giường, cả  đè xuống:
 
“Trước đây  quá nuông chiều nàng, mới khiến nàng thành  cái tính   trời cao đất dày như thế ! Hôm nay   dạy cho nàng , thế nào gọi là quy củ, là gia pháp!”
 
Ta lao tới cản , nhưng   tung một cước đá ngã xuống đất.
 
Lục Tuân quát to:
 
“Người  cả ! Còn  mau lôi con tiện tỳ   ngoài cho !”
 
Ta  lôi tóc, cưỡng ép kéo  khỏi phòng.
 
Ánh nến  cửa sổ chập chờn lay động, cùng với tiếng tiểu thư vùng vẫy, vang lên trong gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chieu-ngoc-mua-thu/8.html.]
 
Chốc lát , bên trong đột nhiên truyền  tiếng hét đau đớn của Lục Tuân.
 
Bọn hạ nhân canh giữ bên ngoài sợ xảy  chuyện,  còn để ý đến  nữa, lập tức ùa  trong phòng.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Cửa phòng  đẩy tung , mùi m.á.u tanh lập tức xộc thẳng  mũi.
 
Tiểu thư  dùng con d.a.o găm giấu  gối đ.â.m  thương Lục Tuân.
 
Nàng co rúm trong một góc giường, hoảng loạn  nguôi. 
 
Trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, tay run rẩy nắm chặt chuôi d.a.o găm nhỏ, mặt d.a.o đỏ sẫm một màu m.á.u.
 
Lục Tuân ôm lấy cánh tay đang chảy m.á.u, sắc mặt âm trầm như  rỉ nước, lạnh lùng liếc nàng một cái:
 
“Tạ Doanh, cả đời  nàng đừng hòng rời khỏi Lục phủ. Ta sẽ chờ cái ngày nàng  cúi đầu cầu xin   .”
 
10
 
Lục Tuân  giam lỏng tiểu thư.
 
Hắn cố ý để nàng chịu chút khổ sở, suốt nửa tháng trời  đặt chân đến viện Nguyệt Hoa.
 
Người trong phủ vốn giỏi  sắc mặt chủ tử để hành xử, thấy tiểu thư  thất sủng liền trắng trợn hà khắc với chúng . 
 
Món ăn đưa đến mỗi ngày một tệ hơn,   đến việc   lấy một miếng thịt cá, đến cả cơm cũng thiu.
 
Tiểu thư gầy  trông thấy, gầy đến mức tưởng như chỉ một cơn gió nhẹ cũng  thể thổi nàng bay mất.
 
Ta  lót tay cho gác cổng để mua ít thực phẩm tươi, tự  nấu nướng trong viện, nhưng bọn họ   chịu nhận bạc của :
 
“Lục công tử  đặc biệt dặn dò chúng   chăm sóc kỹ cho Tạ di nương,  khi nàng nghĩ thông suốt, bất kỳ ai cũng   bước  khỏi viện Nguyệt Hoa nửa bước.”
 
Lại mấy ngày nữa trôi qua, tiểu thư lên cơn sốt cao, nửa tỉnh nửa mê nắm chặt lấy tay :
 
“Từ Trúc… là    với ngươi.”
 
“Khế ước bán  của ngươi  vẫn để trong hòm trang sức, trong đó còn  mấy tờ ngân phiếu  tích góp , chờ  c.h.ế.t , ngươi hãy cầm lấy bạc mà rời khỏi phủ, sống cho thật .”
 
Gió thu cuốn theo mưa lạnh táp  mặt.
 
Lạnh thấu tim gan.
 
Tiểu thư  buông xuôi .
 
Nàng sinh lòng cầu c.h.ế.t,  dùng mạng  để đổi lấy tự do cho .
 
Kỹ nghệ phòng  của nàng là do Từ Trường Phong đích  truyền dạy, hôm  Lục Tuân cưỡng ép nàng, nàng    thể một d.a.o đ.â.m c.h.ế.t ,  tự kết liễu .
 
 nếu  thế… thì  cũng  sống nổi.
 
Chính vì nghĩ cho , nàng mới  xuống tay g.i.ế.t Lục Tuân.
 
Mà  cũng .
 
Ta cũng   cách nào trơ mắt  nàng c.h.ế.t  mặt .