Tô Khanh Khanh  chịu nổi cú sốc từ giàu sang xuống khốn cùng, suốt ngày la hét, khi thì điên dại kêu đòi đốt c.h.ế.t , khi  ôm chân Lý Kính Nguyên mà  gào rằng tất cả là  của .
 
Lý Kính Nguyên   chăm phụ  bệnh nặng,  đối phó với thê tử điên loạn.
 
Phong thái năm xưa    tan biến, chỉ còn  vẻ mệt mỏi và nhếch nhác.
 
Lần cuối  gặp  là  một ngày tuyết lớn giữa mùa đông.
 
Khi   đang cùng Thanh Hòa và Xuân Đào phát cháo cứu tế cho dân nghèo vùng ven thành.
 
Hắn khoác một tấm áo mỏng lạnh đến run rẩy, trong lòng ôm Tô Khanh Khanh  tắt thở.
 
Tô Khanh Khanh c.h.ế.t vì bệnh, lúc lâm chung còn gọi tên , trong mắt đầy oán độc.
 
Hắn  , ánh mắt trống rỗng như một cái giếng cạn:
 
“Dụ Dung, nàng  xem… nếu như năm xưa  cưới nàng,   sẽ  thành  thế  ?”
 
Ta  đáp.
 
Trên đời , nào  nhiều nếu như đến thế.
 
Cuối cùng,  treo cổ tự vẫn trong ngôi miếu đổ nát .
 
Nguyện vọng duy nhất  khi c.h.ế.t, là  chôn cùng Tô Khanh Khanh.
 
 lúc đó Lý gia  chẳng còn ai đoái hoài.
O Mai d.a.o Muoi
Cuối cùng vẫn là Ôn Ý Đình vì nghĩa cũ, cho  chôn họ qua loa ở bãi tha ma.
 
14
 
Vài năm , biên cảnh yên , triều chính cũng dần  định.
 
Phụ   rốt cuộc từ bỏ ý định liên minh với võ tướng,  sang ủng hộ Thái tử, trở thành Thái phó của Thái tử.
 
Ca ca cưới nữ nhi Lễ bộ thượng thư, phu thê hòa thuận, Thẩm gia tuy  còn thế lực như  nhưng cũng sống những ngày yên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chim-se-bay-ve-phuong-nam/9.html.]
 
Tiệm thuốc của  ngày càng phát đạt,  chỉ mở thêm tiệm ở kinh thành mà còn dựng y quán khắp nơi, cứu chữa vô  bách tính.
 
Hoàng thượng vì cảm niệm công đức của , đích  ban cho biển hiệu “Tế thế cứu nhân”.
 
Ta trở thành Thẩm đại phu    trong kinh kính trọng.
 
Về  Ôn Ý Đình cưới chất nữ của Lại bộ thượng thư, phu thê tôn trọng , sống hòa thuận.
 
  vẫn thường ghé tiệm thuốc mỗi khi rảnh, khi thì xin một chén  nhạt, khi thì trò chuyện luận y lý.
 
Phải,  và   nên duyên phu thê nhưng  trở thành bằng hữu  thiết nhất.
 
Hôm  trời nắng ,  đang phơi thuốc ngoài sân tiệm. Thanh Hòa và Xuân Đào ríu rít trò chuyện bên cạnh.
 
Ôn Ý Đình xách một giỏ bạc hà tươi mới .
 
“Người nào thích  kẻ ngốc thì cứ .”
 
“Cảm ơn.”
 
Ta đỡ lấy giỏ,  những lá bạc hà xanh biếc  ánh mặt trời.
 
Bất chợt nhớ đến buổi trưa năm xưa bên hồ, khi  cũng từng hái bạc hà.
 
Lúc đó  còn  trói buộc trong hận thù của quá khứ, lòng ngập đầy oán trách với Lý Kính Nguyên.
 
Mà hiện tại,  cuối cùng  hiểu : sống  một đời,   để báo thù ai, cũng chẳng  để chứng minh ai đúng ai sai.
 
Mà là để thoát khỏi xiềng xích, sống một đời là chính .
 
Gió thổi qua sân, mang theo hương bạc hà thanh mát, cũng cuốn  những u tối cuối cùng trong lòng .
 
Ta ngẩng đầu,  trời xanh thăm thẳm, khóe môi khẽ cong lên nụ  nhẹ nhõm mà an yên.
 
Kiếp , Thẩm Dụ Dung  cuối cùng  sống cho chính .
 
- Hoàn văn -