Nói đến  trong lòng , Liễu Tư Lan cảm xúc bỗng dâng trào: “Lần đầu tiên tớ gặp Phồn Phồn,   nhận con bé  con gái nuôi . Tô Di, con bé , cứ y như hình mẫu con gái trong lòng tớ , quan trọng nhất là, tính cách con bé thật sự quá , đối với tớ và ông xã nhà tớ một chút cũng  xa lạ,  gì  đó, đặc biệt những lời con bé ,  ngẫm kỹ mà xem, vô cùng  lý.”
 
 
Tô Di tò mò: “Không  nhà nào mới  thể nuôi dạy  đứa trẻ như .”
 
 
Liễu Tư Lan  từng tiết lộ mối quan hệ giữa Diệp Thanh Minh và Trần Phồn với ai, lúc   chuyện với Tô Di, thực sự  kìm  nữa, bèn kể  mối quan hệ cha con của hai  họ.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Không ngờ gia đình    một câu chuyện ly kỳ và trắc trở như , Tô Di ngẩn   lâu, mới : “Nói như  thì, kết cục của tớ còn  hơn kết cục của  cô bé nữa.”
 
 
Liễu Tư Lan gật đầu: “Phồn Phồn  ông ngoại con bé  khi đau khổ tột cùng  giác ngộ, từ nhỏ  dạy con bé, nhất định  đầu óc tỉnh táo,   trở thành  quá nặng tình cảm mà quên mất lý trí. Trên xe Phồn Phồn còn   còn đáng ghét hơn cả Vương Bảo Xuyến nữa.”
 
 
Tô Di đương nhiên  Vương Bảo Xuyến là ai, ngượng ngùng : “Tớ cũng  xem trọng Vương Kiến Quốc, tớ thật sự  coi thường   đấy.”
 
 
Liễu Tư Lan   trở  vấn đề ban nãy: “Chúng   thể coi thường Vương Kiến Quốc con  , nhưng chúng   thể coi thường tiền của Vương Kiến Quốc. Người    cho, chúng  cứ nhận, vốn dĩ là những gì chúng  đáng  hưởng,   tiêu, định để dành cho ai tiêu?”
 
 
Tô Di chỉ  thể gật đầu: “Được, tớ  lời hai  con , tớ  những đòi tiền của Vương Kiến Quốc, tớ còn đòi nhiều hơn nữa,  ?”
 
 
Khi Trần Phồn về đến ký túc xá, Dương Hồng  là  đầu tiên đến.
 
 
Dương Hồng còn mang sủi cảo cho Trần Phồn, đặt  tủ đầu giường của cô: “Mẹ tớ gói đấy, nhân hẹ trứng. Đây là lứa hẹ cuối cùng của nhà tớ,  ăn nữa thì  đợi đến năm .”
 
 
Trần Phồn xoa xoa tay, hai ngón tay nhón một viên sủi cảo từ trong hộp cơm nhét  miệng,  ngừng giơ ngón cái về phía Dương Hồng.
 
 
Dương Hồng định  giặt quần áo, Trần Phồn nhớ  bên khu gia thuộc  một chiếc máy giặt hai lồng, liền lấy hai chiếc áo khoác và hai chiếc quần của  : “Đi thôi, tớ đưa   giặt bằng máy giặt.”
 
 
Dương Hồng    phiền Trần Phồn, Trần Phồn  với cô: “Lần  tớ kê cho  một đơn thuốc nhỏ, mấy vị thuốc bắc ngâm nước uống là ,  chỉ trong thời gian uống thuốc, mà cả   nữa,  nhất là  nên chạm nước lạnh.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-117.html.]
 
Dương Hồng đành  đặt mấy chiếc áo khoác dày  chậu rửa mặt, cùng Trần Phồn khóa cửa, xách bình giữ nhiệt,  đến khu gia thuộc giặt quần áo.
 
 
Trần Cương cũng đang ở đó,  khi Trần Phồn đặt hết quần áo  máy giặt, liền bắt đầu bắt mạch cho  Trần Cương và Dương Hồng, kê hai đơn thuốc,  bảo Trần Cương đạp xe đạp của Dương Hồng  đến công ty dược liệu của huyện để lấy thuốc.
 
 
Mẹ Trần Cương  thêu  mấy chiếc vỏ gối nữa, Trần Phồn thấy mắt cô  đỏ, liền khuyên cô: “Cô ơi, cô  chú ý nghỉ ngơi chứ,  mắt cô đỏ hoe vì thức khuya  kìa.”
 
 
Mẹ Trần Cương  : “Bao nhiêu năm nay, đây là  đầu tiên cô thấy tiền dễ kiếm đến thế, cô cứ nghĩ, tranh thủ lúc  còn kiếm , thì kiếm thêm một ít.”
 
 
Trần Phồn liền lắc đầu, nghĩ đến trong ký túc xá còn một hộp  hoa cúc tự , liền định lát nữa về sẽ mang một ít sang cho cô  pha nước uống.
 
 
Vừa lúc máy giặt  giặt xong quần áo, Trần Phồn liền xách quần áo bỏ  lồng vắt, lát  nước  quần áo   vắt khô.
 
 
Dương Hồng cầm quần áo lên rũ rũ: “Để trong ký túc xá một đêm là khô  mà?”
 
 
Trần Phồn thấy trời  muộn, liền  với  Trần Cương: “Cô ơi, chúng cháu về  đây, thuốc lấy về cô nhớ uống đúng giờ, uống hết bảy thang thuốc  xong, cháu sẽ căn cứ  tình hình sức khỏe của cô để điều chỉnh đơn thuốc.”
 
 
Mẹ Trần Cương cảm kích đáp lời, cùng Dương Hồng  khỏi khu gia thuộc, Dương Hồng  với Trần Phồn: “Phồn Phồn,  là   tấm lòng  nhất mà tớ từng gặp.”
 
 
Trần Phồn liền : “Cậu   là cảm thấy tớ giúp Trần Cương như , tớ chính là   tấm lòng  nhất ? Cậu  , chỉ  thấy tớ khám bệnh cho  Trần Cương,  còn tìm cho cô  một chỗ ở. Thực   giúp đỡ Trần Cương và   , chính là thầy giáo chủ nhiệm lớp chúng , thầy Trần, thầy Trần  chi trả tiền thuốc men cho  Trần Cương đấy.”
 
 
Dương Hồng kinh ngạc mở to mắt: “Thật ?”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Tớ còn  thể lấy chuyện   đùa ? Sức khỏe của  Trần Cương  mà,  dùng các loại thuốc quý để bồi bổ, em gái của thầy Trần là giám đốc công ty dược liệu của huyện chúng , chắc là nể mặt thầy Trần, những loại thuốc  Trần Cương dùng  thể  tính giá nội bộ, rẻ hơn một chút. Thầy Trần   rõ với Trần Cương ,  tiền mua thuốc , coi như là cho   mượn, đợi   Trần Cương kiếm  tiền  thì trả  cho thầy.”
 
 
Dương Hồng cảm động : “Tớ thật may mắn,  học với một  thầy  như thầy Trần.”