Trần Phồn lè lưỡi: “Vậy thì  là bao nhiêu thứ chứ? Chỉ dựa  mấy cái nhà máy dệt, nhà máy vải, nhà máy thảm ở thị trấn ? Quy mô   lớn, công nhân cũng  nhiều, mở rộng sản lượng thì một năm  thể sản xuất  bao nhiêu?”
 
 
Trần Khánh Lai   gì, vẻ mặt trầm tư, khiến Trần Phồn cũng  dám  thêm với .
 
 
Diệp Thanh Minh vẫn đang tăng ca ở đơn vị,  bảo hai đứa trẻ trực tiếp  xe buýt từ bến xe đến đơn vị của .
 
 
Trần Phồn   xe buýt,  thành phố Bân Hải  cuối tuần. Thành phố trực thuộc tỉnh , cuối tuần vẫn khá náo nhiệt. Khi  qua một công viên, cô thấy bên trong khá đông , chắc là đang tổ chức hoạt động gì đó.
 
 
Xe buýt  một trạm dừng tại đơn vị của Diệp Thanh Minh. Xuống xe, liền thấy Thư ký Nghiêm   đợi họ  biển báo xe buýt. Hai  bước tới gọi  Nghiêm xong, liền  theo Thư ký Nghiêm đến văn phòng của Diệp Thanh Minh.
 
 
Văn phòng diện tích  lớn, Trần Phồn  cửa,  một vòng trong ngoài, lúc  mới  với Diệp Thanh Minh đang   bàn  việc xem tài liệu: “Bố ơi, văn phòng của bố cũng  lớn lắm.”
 
 
Diệp Thanh Minh đặt tài liệu xuống,  : “Vậy con  xem, văn phòng của bố, lớn đến mức nào thì mới   là  lớn?”
 
 
Trần Phồn nghĩ nghĩ, : “Ít nhất   khu  việc, khu nghỉ ngơi, khu tiếp khách.”
 
 
Diệp Thanh Minh  khỏi bật  ha hả: “Bố đến đây là để  việc, chứ   để hưởng thụ. Ngay cả những tòa nhà văn phòng ở các khu vực phát triển phía Nam bây giờ cũng  dám xây dựng xa hoa như con  .”
 
 
Trần Phồn bĩu môi: “Xem  là con kiến thức nông cạn quá .”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Diệp Thanh Minh liền : “Không, ý tưởng của con thực   . Như bố, thường xuyên  tăng ca, nếu  một chỗ nghỉ ngơi, bố  thể tăng ca bất cứ lúc nào. Còn về khu tiếp khách, cái  thực sự  cần thiết. Văn phòng của bố,  một  thứ cần  bảo mật,  một  khách cần bố tiếp đón,  thể đưa  văn phòng của bố. Tiếp đón ở khu tiếp khách,  vặn.”
 
 
Trần Phồn  Diệp Thanh Minh khẳng định như , mắt liền sáng bừng lên, đắc ý  với Trần Khánh Lai đang  một bên  tủm tỉm lắng : “Anh hai,  , bố là một lãnh đạo mà còn khen ngợi ý tưởng của em, đây chính là sự công nhận của lãnh đạo dành cho em đó.”
 
 
--- Chương 67: Trần Phồn , bố ơi, bố cũng  quan trọng đối với con ---
 
 
Buổi trưa, Diệp Thanh Minh dẫn hai đứa trẻ  ăn cơm ở căng tin.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-139.html.]
Biết Trần Phồn   gặp Trịnh Vân Tuyết, Diệp Thanh Minh  dẫn họ về nhà,  khi bàn bạc với Từ Hàng, hai gia đình cùng ăn trưa ở căng tin.
 
 
Trần Phồn  lén lút  đến nhà bếp phía , Quản lý Mã đang chỉ huy nhân viên bếp,  thấy Trần Phồn đến,  tủm tỉm chào đón: “Phồn Phồn, hôm nay con đến đây chơi cuối tuần ?”
 
 
Trần Phồn từ trong túi lấy  hai bao thuốc lá, nhét  túi Quản lý Mã: “Con lấy trộm từ bố con đó.”
 
 
Quản lý Mã ngạc nhiên : “Ấy da, chú  thơm lây con , còn  hút thuốc ngon như thế  nữa.”
 
 
Trần Phồn nhăn mũi: “Bố con gần đây hút nhiều quá, con  kiểm soát  lượng thuốc của bố.”
 
 
“Không trách   , con gái là áo bông nhỏ ấm áp ôm sát lòng mà, nếu là con trai,   mà nghĩ đến chuyện giám sát bố hút thuốc chứ.”
 
 
Quản lý Mã nhớ đến buổi sáng Liễu Tư Lan gọi điện cho ,  về việc ăn trưa ở nhà khách, liền : “Sáng nay dì đỡ đầu con gọi điện cho chú, con xem, chú  chuẩn  đủ các món phụ , lát nữa chú sẽ đích   cho con vài món ăn.”
 
 
Trần Phồn vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Chú Mã, cháu cảm ơn chú ạ, ăn món chú  , ăn món khác  càng  ăn món chú  hơn.”
 
 
Cách khen ngợi độc đáo  khiến Quản lý Mã  tít mắt.
 
 
Liễu Tư Lan theo lối tìm đến nhà bếp phía ,  thấy Trần Phồn,   tới ôm vai Trần Phồn: “Cô  thấy con ở trong,  ngay là con ở đây mà.”
 
 
Trần Phồn  đầu  mặt Liễu Tư Lan, kinh ngạc : “Dì đỡ đầu, gần đây sắc mặt dì   ạ,   dì gặp chuyện gì vui ?”
 
 
Việc Liễu Tư Lan mở công ty thương mại cho  dân   bộ phận tuyên truyền chọn  điển hình tiên tiến để quảng bá, lãnh đạo tỉnh cũng  đưa  lời khen ngợi.
 
 
Liễu Tư Lan chào Quản lý Mã xong, liền ôm Trần Phồn từ nhà bếp phía   , thấy xung quanh   ai, mới nhỏ giọng : “Dì đỡ đầu gần đây gặp chuyện  , công ty thương mại của chúng   sự giúp đỡ của bố con, phi vụ đầu tiên  thành công, kiếm   nhiều tiền. Phồn Phồn , dì đỡ đầu   bao nhiêu năm , đây là  đầu tiên cảm thấy mãn nguyện từ công việc đó.”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Dì đỡ đầu vì chuyện công ty thương mại cũng  bỏ  nhiều tâm sức, bây giờ nhận  hồi báo là điều đáng .”
 
 
Liễu Tư Lan nhẹ nhàng véo má Trần Phồn: “Nếu   Phồn Phồn con, dì đỡ đầu     ý tưởng  việc như  chứ? Con đó, chính là tiểu phúc tinh của dì đỡ đầu. À, đúng , còn  dì Tô của con nữa, dì  còn  đợi tìm cơ hội, sẽ mời con ăn một bữa cơm tử tế.”