Diệp Thanh Minh cũng vì  Trịnh Vân Tuyết ép đến phát phiền nên mới thường xuyên ở  văn phòng đến  muộn.
 
 
--- Chương 68: Diệp Thanh Minh nghĩ, con gái quản quá nhiều, cũng chẳng  chuyện  lành gì ---
 
 
Trần Phồn  sắc mặt của Diệp Thanh Minh,  là  chuyện gì đó cô    xảy .
 
 
Cô tò mò hỏi: “Sao thế, hai vợ chồng bố cãi  ?”
 
 
Con gái đến chuyện gì cũng  quản, thật  cũng chẳng  chuyện  lành gì.
 
 
Diệp Thanh Minh ho khan vài tiếng che giấu: “Phồn Phồn , vợ chồng sống với , chẳng lẽ   lúc cãi vã, giận hờn ?”
 
 
Trần Phồn bĩu môi: “Thôi  bố, với địa vị của hai vợ chồng, bố là   dỗ dành cơ mà, còn cãi  ? Con thấy   chỉ là giận hờn đơn thuần  nhỉ?”
 
 
Diệp Thanh Minh mang vẻ mặt của một  cha nghiêm khắc: “Con nít ranh, quản nhiều chuyện quá   .”
 
 
Trần Phồn xua tay: “Xì, con mới chẳng thèm quản. Bố   thì ,   thì thôi. Nếu con  , con sẽ bắt mạch cho bố, dựa  mạch tượng , con tự phân tích là  thể  chuyện gì .”
 
 
Diệp Thanh Minh  tin, y học cổ truyền dù thần kỳ đến mấy, còn  thể bắt mạch mà   chuyện gì  xảy  ?
 
 
Trần Phồn thấy bố  vẻ mặt  tin tưởng, đắc ý : “Biết ngay bố  tin mà, con cũng chẳng  nhiều với bố  gì, dù  bố cứ nhớ kỹ một câu :  mặt một thầy thuốc Đông y y thuật cao minh, bất kỳ ai cũng   bí mật.”
 
 
Trần Khánh Lai còn  chuyện  hỏi Diệp Thanh Minh, Trần Phồn liền đến phòng  việc nhỏ của Thư ký Nghiêm   sách.
 
 
Diệp Thanh Minh rót cho Trần Khánh Lai một cốc nước, hỏi : “Có   buổi lễ biểu dương    gặp  vấn đề gì ?”
 
 
Trần Khánh Lai ừ một tiếng,   hết những băn khoăn,  những vấn đề   hiểu rõ với Diệp Thanh Minh.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-141.html.]
Diệp Thanh Minh tự nhiên  rằng, đứa trẻ   phác thảo sơ bộ bản đồ lý tưởng của ,    mục tiêu để phấn đấu, và qua những ngày tháng tiếp xúc , Diệp Thanh Minh  quý mến đứa trẻ Trần Khánh Lai .
 
 
“Chú Diệp, đêm qua cháu  suy nghĩ  lâu, cháu  hiểu  . Thật , buổi lễ biểu dương    nuôi dưỡng dã tâm của cháu. Dã tâm  giống như một lưỡi d.a.o hai lưỡi,  thể thành tựu một , cũng  thể hủy hoại một . Cháu sợ, cháu sợ  sẽ  dã tâm khống chế, trở thành nô lệ của nó, phụ lòng kỳ vọng của ông nội dành cho cháu.”
 
 
Diệp Thanh Minh gật đầu: “Cháu  thể  nhận thức , thật sự  dễ chút nào. Khánh Lai, khi năng lực của một   đủ để chống đỡ dã tâm đó,  đó mới  dã tâm khống chế. Cháu bây giờ mới chỉ  ý tưởng thôi, gọi là dã tâm thì còn quá sớm. Đến  , khi cháu  , vì mục tiêu công việc mà phấn đấu, lúc đó mới  thể gọi là dã tâm.”
 
 
Trần Khánh Lai chợt hiểu : “Chú Diệp, cháu hiểu .”
 
 
Người  ngộ tính thì chỉ cần vài lời   thể giác ngộ, mà Trần Khánh Lai, chính là loại    chỉ điểm là thông suốt ngay.
 
 
học tập thật ,  kỳ thi đại học năm , chọn một chuyên ngành phù hợp. Những điều  đều là nền tảng cho tương lai của cháu. Vừa học  các môn chuyên ngành,  xây dựng  các mối quan hệ xung quanh,   mới  thể thích nghi thuận lợi với công việc của .”
 
 
Vẫn là Liễu Tư Lan đưa ba đứa trẻ , Giám đốc Mã vẫn  vài món ngon cho Trần Phồn, ông  thật sự  thích cô bé hoạt bát, phóng khoáng .
 
 
Xe của Liễu Tư Lan đậu trong sân  tòa nhà văn phòng, Diệp Thanh Minh đưa Trần Phồn và Trần Khánh Lai xuống lầu,  hai đứa   định  xe xong, ông  với Trần Phồn: “Tết Dương lịch  một ngày nghỉ, chú cả của con họ  đến thăm con, đến lúc đó bố sẽ  đón con và cả Khánh Lai nữa.”
 
 
Khánh Lai  ngờ   cả chuyện của , trong lòng     , nhưng Trần Phồn  gật đầu: “Được ạ, bố, bố mau về văn phòng , giữ gìn sức khỏe nhé. Bố và bố nuôi của con đều  bớt hút thuốc, ăn nhiều cơm , gặp chuyện  vui thì nghĩ nhiều đến chuyện vui vẻ, ví dụ như con .”
 
 
Những   mặt đều bật , khóe môi Trần Phồn  rộ lên hai lúm đồng tiền sâu hoắm: “Thấy , con    mà,  đến con là   sẽ  vui, đúng  ạ?”
 
 
Diệp Thanh Minh  ha hả : “,  nghĩ đến con là chú  vui  tả xiết .”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Từ Hàng và Diệp Thanh Minh  trong sân,  chiếc xe rẽ một vòng, chạy  khỏi cổng lớn, lúc  mới  : “Bí thư Diệp, từ khi con gái ông đến đây, nơi  của chúng  náo nhiệt hẳn lên đấy.”
 
 
Diệp Thanh Minh  lắc đầu: “Con bé ,  thì hoạt bát  chứ thật  bụng  cũng nhỏ nhen lắm. Bây giờ  còn chẳng dám đắc tội với nó, chỉ sợ nó lúc nào đó lôi chuyện cũ , nâng  lên cao quá   xuống  .”
 
 
Liễu Tư Lan nhớ  lời Trần Phồn  , nụ   hiện lên  mặt: “Phồn Phồn , cái đầu bé tí của con, cả ngày nghĩ những gì thế?”
 
 
Trần Phồn chớp chớp đôi mắt to: “Con nghĩ cũng chẳng phức tạp gì nhiều,  lớp thì chăm chú  giảng, tan học thì đoàn kết với bạn bè, về nhà thì hiếu kính với  lớn, đặc biệt là  nuôi,  nuôi  với con như , con nhất định  hiếu kính  nuôi thật .”