Diệp Thanh Minh   tới, một tay kéo tay Trần Phồn, một tay kéo tay Trần Khánh Lai, dẫn hai  họ đến bên cạnh ghế chủ tọa,  với Trần Phồn và Trần Khánh Lai: “Phồn Phồn, Khánh Lai, đây là bác cả và thím cả của các con.”
 
 
Hai  gọi xong, bác cả và thím cả nhà họ Diệp mỗi  rút  hai phong bì lì xì. Thím cả mắt đỏ hoe, xót xa  Trần Phồn,    Trần Khánh Lai: “Các con ngoan, đây là chút tấm lòng của bác cả thím cả, cầm lấy .”
 
 
Trần Phồn  nhận ngay, ngẩng đầu  Diệp Thanh Minh. Sau khi Diệp Thanh Minh gật đầu, Trần Phồn mới nhận lấy. Trần Khánh Lai theo  đương nhiên cũng nhận hai phong bì lì xì  dày dặn,  khi cảm ơn,   Diệp Thanh Minh dẫn  chào bác hai và thím hai.
 
 
Bác hai   Trần Phồn,  với bác cả: “Con bé , hồi nhỏ y như bố nó.”
 
 
Trần Phồn gọi một tiếng “Bác hai” xong, : “Cháu là con của cha cháu mà, đương nhiên  giống cha cháu  ạ.”
 
 
Thím hai chỉ   nhét phong bì lì xì  tay hai đứa trẻ. Bên , bác hai  : “Cái tính tinh nghịch  cũng y như bố nó.”
 
 
Trần Phồn bèn mở to mắt, đôi mắt hạnh sáng long lanh  bác hai nhà họ Diệp: “Bác hai, hồi nhỏ cha cháu tinh nghịch thế nào ạ?”
 
 
Bác hai nhà họ Diệp  ha hả : “Cái  bác  thể  cho cháu  ,   bố cháu sẽ trách bác đấy.”
 
 
Trần Phồn bèn bĩu môi, phàn nàn : “Bác là  trai mà, còn sợ em trai bác trách bác  ạ?”
 
 
Diệp Thanh Minh ho một tiếng: “Thôi  , Phồn Phồn, mau  xuống , sắp  món ăn .”
 
 
Trần Phồn  cạnh Diệp Thanh Minh, Trần Khánh Lai thì  cạnh Trần Phồn, còn phía bên  của Diệp Thanh Minh, Trịnh Vân Tuyết đang .
 
 
Trần Phồn  thấy Trịnh Minh Châu, cũng  tò mò hỏi tại   đến, mà lấy từ trong ba lô  hai cuốn sổ bìa cứng: “Cha, đây là giải thưởng con giành  trong cuộc thi việt dã hôm nay, một cuốn tặng cha, một cuốn tặng Diệp Du.”
 
 
Diệp Thanh Minh  xong, đặt chén  xuống, nhận lấy cuốn sổ mở  xem, kinh ngạc : “Phồn Phồn, đây là giải nhất  trường đấy, giỏi thật.”
 
 
Bốn vị trưởng bối khác của nhà họ Trịnh cũng khá tò mò: “Phồn Phồn tham gia thi việt dã giành  giải nhất  trường ? Tuổi còn nhỏ mà  thể chạy  giải nhất, quả thật  giỏi.”
 
 
Trần Phồn đắc ý : “Đây là  đầu tiên con đạt giải ở trường cấp ba, khá  ý nghĩa kỷ niệm. Một cuốn cho cha dùng, một cuốn nữa cho Diệp Du dùng.”
 
 
Diệp Thanh Minh bèn : “Con còn  gặp Diệp Du mà  chuẩn  quà cho nó  ?”
 
 
Trần Phồn thờ ơ : “ , con  hai cuốn, tặng cha một cuốn, tặng nó một cuốn,  .”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-154.html.]
Trịnh Vân Tuyết liếc  hai cuốn sổ đang  Diệp Thanh Minh cầm trong tay xem  xem . Đó chỉ là những cuốn sổ  phổ biến trong các cửa hàng, ước chừng mỗi cuốn chẳng đáng mấy đồng,  mà lúc    Diệp Thanh Minh nâng niu ngắm nghía như báu vật quý hiếm.
 
 
Trịnh Vân Tuyết  cảm thấy cô con gái riêng Trần Phồn , tuổi còn nhỏ mà thật  vài phần tâm cơ, chỉ dùng hai cuốn sổ mà  khiến Diệp Thanh Minh càng để tâm đến cô bé hơn.
 
 
Thím cả Tô Mai hiền hòa hỏi Trần Phồn: “Phồn Phồn , tham gia thi việt dã  mệt  con?”
 
 
Trần Phồn mím môi : “Thím cả,  mệt ạ. Lần   Diệp Mân cho chúng cháu huấn luyện quân sự, còn bắt cháu chạy mười vòng quanh sân vận động lận. Mười vòng đó còn nhiều hơn cuộc thi hôm nay một ngàn mét nữa cơ.”
 
 
Bốn vị trưởng bối  bàn  , Diệp Thanh Minh vội vàng xoa dịu: “Anh Diệp Mân của con chỉ đùa với con thôi mà.”
 
 
--- Chương 77 Diệp Thanh Minh tức giận ---
 
 
Không khí đang gượng gạo thì Diệp Mân đến.
 
 
Trông  vẻ là vội vàng chạy đến, quân phục thẳng thớm nhưng  mang cảm giác phong trần mệt mỏi.
 
 
Diệp Mân gặp    hơn nửa năm xa cách, tự nhiên  kích động  nhiệt tình,   cửa   ôm   hôn một cái, kết quả    đẩy  khá xa.
 
 
Diệp Mân tủi : “Mẹ, con  nửa năm  gặp  , con nhớ  mà  chẳng nhớ con chút nào ?”
 
 
Tô Mai nhíu mày  đứa con trai , trông cũng   là    tùy cơ ứng biến gì cả,   còn chấp nhặt với một cô bé mười mấy tuổi chứ?
 
 
Đứa con trai  từ nhỏ cũng  bao giờ thấy là  nhỏ nhen,   cứ  đối đầu với em gái  thế?
 
 
Trần Phồn ung dung  Diệp Mân. Diệp Mân chào bác hai và thím hai xong,  thấy Trần Phồn,  : “Phồn Phồn, khi nào thì nghỉ đông? Nghỉ đông  dẫn em  chơi nhé.”
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Nghỉ đông cháu  ở cùng cha.”
 
 
Diệp Thanh Minh mừng rỡ  khép  miệng, nhưng miệng  : “Cả học kỳ học hành căng thẳng, nghỉ thì  thư giãn một chút, nếu  con đến Kinh thành ở với ông bà một thời gian nhé?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Cháu  , ông ngoại cháu , bảo cháu cả đời  đừng bao giờ đến Kinh thành.”
 
 
Những  lớn  mặt đều đồng loạt lộ vẻ gượng gạo,  đến đau lòng,  lẽ là nghĩ đến những chuyện trong quá khứ.
 
 
Trần Phồn chẳng bận tâm họ nghĩ gì,  với Diệp Mân: “Anh Diệp Mân,   cháu giành giải nhất hạng nữ trong cuộc thi việt dã, cháu  thể tham gia cuộc thi    là nhờ  đấy. Cháu thấy trong hai bằng khen , một bằng nên là của .”