Ba  đều  vang, Diệp Thanh Minh  : “Em  thể  là  đây em  đạt  thành tích công việc, nếu em   thành tích công việc, tổ chức  công nhận em,  thể để em đảm nhiệm chức vụ công việc hiện tại ?”
 
 
Liễu Tư Lan nghĩ cũng , liền  còn băn khoăn về vấn đề  nữa, chủ đề nhanh chóng chuyển sang Trần Phồn.
 
 
“Thư ký Diệp,  khi Trần Phồn nghỉ đông,  đến Binhai sống cùng  ?”
 
 
Diệp Thanh Minh gật đầu: “Con bé  như  đó, đến lúc đó hãy xem ý nó thế nào. Con bé  thật là, chốc lát  một ý,  còn   giây tiếp theo nó định  gì.”
 
 
Liễu Tư Lan  : “Phồn Phồn đúng là cô bé hiểu chuyện nhất mà  từng gặp, nếu  thì, ngày    chẳng nhất quyết    đỡ đầu của con bé.”
 
 
Diệp Thanh Minh khẽ : “Con bé , trông thì hiểu chuyện, thật  bụng  khá nhỏ nhen, còn  thù vặt, nhưng tâm   tỉ mỉ, nếu nó  đặt ai  lòng, lúc nào cũng lo lắng cho  đó nhiều việc. Giống như  , dùng ân tình của nó để đổi lấy cơ hội cho , con bé , đôi khi suy nghĩ vấn đề thật đơn giản.”
 
 
Từ Hàng   cho là : “Bí thư Diệp, suy nghĩ của trẻ con đôi khi  đơn giản, nhưng chính những suy nghĩ đơn giản đó   thể đánh thẳng  trọng tâm vấn đề, giải quyết tận gốc.  thấy Phồn Phồn giới thiệu  gặp Chu Thừa Kiệt là  .”
 
 
Liễu Tư Lan cũng : “Chu Thừa Kiệt ,   khác    thế  thế nọ, nhưng khi  tiếp xúc với   , sẽ thấy   thực    nguyên tắc,  những giới hạn nhất định,    kiên trì  phá bỏ thì sẽ luôn kiên trì. Cứ như  chúng  tìm thương nhân phương Nam , Chu Thừa Kiệt  giúp đỡ  nhiều.”
 
 
Diệp Thanh Minh : “Phồn Phồn  kể với  , con bé  Chu Thừa Kiệt    , bảo  cứ gặp   một .   nghĩ , Chu Thừa Kiệt , quen  nhiều  phức tạp quá,   thể gặp   ở Bến Hải.   nhờ Chủ nhiệm Từ giúp  liên hệ, tối mai  sẽ gặp   ở tỉnh thành,  hết cứ  chuyện xem . Nếu  đó thực sự ,   chính là một nhà đầu tư  sẵn.”
 
 
Diệp Thanh Minh trò chuyện với vợ chồng Từ Hàng và Liễu Tư Lan ở nhà họ Từ đến hơn chín giờ tối mới về nhà.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-163.html.]
 
Trịnh Minh Châu   cha  đón  nước ngoài,  rằng  liên hệ xong trường học bên đó, dự định  khi học xong tiếng Anh thì sẽ tìm trường nhập học.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trịnh Vân Tuyết đang  sách trong phòng khách, thấy Diệp Thanh Minh trở về, liền đón , giúp Diệp Thanh Minh cởi áo khoác treo lên giá áo ở cửa, hỏi : “Anh uống gì ?”
 
 
Diệp Thanh Minh : “Vừa nãy ở nhà Chủ nhiệm Từ  uống hai bát cháo kê , giờ  uống thêm gì  nữa.”
 
 
Trịnh Vân Tuyết liền  xuống ghế sofa phòng khách cùng Diệp Thanh Minh, nhớ đến cuộc điện thoại của  cả từ Kinh thành gọi đến buổi chiều, hỏi Diệp Thanh Minh: “Thanh Minh,  cả gọi điện đến ,    nhờ  hai giúp liên hệ để  thăm mấy vị lãnh đạo ở Kinh thành.”
 
 
Diệp Thanh Minh nhíu mày: “Vân Tuyết, tuy  hai   còn trong hệ thống nữa, nhưng   dù  cũng là  nhà họ Diệp. Anh cả của em vì chuyện  ăn ở nước ngoài mà liên hệ với bao nhiêu  ở Kinh thành , chắc cũng  thiếu  hai của   nhỉ?”
 
 
--- Chương 83 Cảm giác của Diệp Thanh Minh ---
 
 
Trịnh Vân Tuyết cắn răng,  sát  Diệp Thanh Minh: “Thanh Minh,  cũng  đấy, công việc  ăn của  cả chị dâu ở nước ngoài mới bắt đầu,  một  chuyện vẫn cần đến quan hệ trong nước,  cần  hai  gì nhiều, chỉ cần  hai giúp giới thiệu một chút là .”
 
 
Diệp Thanh Minh vẫn lắc đầu từ chối: “Vân Tuyết, chuyện   từ chối,  chỉ  hai của , mà cả em, và , đều  thể  quá nhiều vướng mắc với công ty của  cả em. Chúng  bây giờ  công việc, mỗi tháng  lương, nhà nước lo ăn ở, chúng  chỉ cần   công việc của  là , còn những chuyện khác thì đừng ,  nhiều   lợi cho em .”
 
 
Trịnh Vân Tuyết bật  dậy: “Diệp Thanh Minh,  là vợ , đó là  cả của ,  cả  bây giờ đang gặp khó khăn,  giúp một tay chẳng lẽ  đúng ? Anh  chúng   thể lấy việc công  việc tư, nhưng còn  thì ? Anh  tranh thủ cho thằng bé nhà họ Trần cái vinh dự lớn như , đây chính là sự đại công vô tư của  ?”
 
 
Diệp Thanh Minh lập tức nghiêm nghị : “Trịnh Vân Tuyết,  hết em  hiểu một điều, Khánh Lai  thể  biểu dương, đó là vì    màng an nguy bản  cứu mấy mạng , vinh dự  là thực chí danh quy, một chút cũng  giả dối, càng    lấy quyền mưu tư mà  . Thứ hai,  biểu dương  là do tỉnh hưởng ứng lời kêu gọi của Trung ương mà , chỉ  thể  Khánh Lai gặp may mắn, tình cờ gặp  mà thôi. Thằng bé tự  cố gắng,  cần chúng  là bậc trưởng bối giúp đỡ, dùng năng lực của  để tranh thủ  vinh dự lớn như ,  chỉ cảm thấy tự hào, kiêu hãnh vì thằng bé.”