Diệp Du hậm hực trở về ký túc xá. Trần Khánh Lai  đang rửa chân , thấy   ký túc xá liền : "Ở đây  nước nóng, em  rửa mặt , lát nữa ký túc xá sẽ tắt đèn."
 
 
Diệp Du đáp một tiếng, cởi chiếc áo khoác quân đội ném lên giường, áo khoác quân phục cũng cởi , chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu    phòng vệ sinh bên ngoài.
 
 
Trần Khánh Lai lớn hơn Diệp Du một tuổi, Trần Khánh Lai vì hồi nhỏ  học muộn một năm,   bây giờ cũng là  lớn tuổi nhất trong ký túc xá. Diệp Du cũng theo Trần Phồn gọi   là  hai.
 
 
Diệp Du rửa mặt xong, bưng một chậu nước trở về ký túc xá, đổ nước nóng ngâm chân xong liền hỏi Trần Khánh Lai: "Anh hai, Phồn Phồn  chuyện lúc nào cũng thẳng thừng như  ?"
 
 
Trần Khánh Lai bèn hỏi: "Phồn Phồn  gì với em ?"
 
 
Diệp Du thực  là ngại  dám  lời Trần Phồn  , nhưng  nghĩ đều là con trai,   cũng  , bèn  nhỏ: "Phồn Phồn  nhà họ Trần  một bộ thổ nạp chi pháp, nhân dịp nghỉ  cô  sẽ dạy em, còn hỏi em   là trai tân ."
 
 
Trần Khánh Lai thản nhiên : "Cái  , em học cũng  đấy,  cũng từng học với ông nội , thể chất cũng khỏe hơn  khác một chút."
 
 
Diệp Du giật : "Anh hai, em   cái , em  là, Phồn Phồn hỏi em   vẫn còn là trai tân . Em là một học sinh   nghiệp cấp ba  trường quân đội học  nửa năm, sinh nhật mười tám tuổi của em còn  qua  một năm nữa. Cô   ý gì? Cho rằng em là    nặng nhẹ,  cho rằng em là  phóng túng?"
 
 
Trần Khánh Lai bèn : "Cô   đùa với em thôi, em còn là trai tân  , chẳng lẽ cô      ?"
 
 
Diệp Du sửng sốt: "Cái gì? Em   là trai tân  ,  ăn chay phá giới  , Phồn Phồn  thể   ? Cô    bằng cách nào?"
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Trần Khánh Lai xòe hai tay: "Làm  mà    cái ,  thật sự  . Ông nội luôn , Phồn Phồn là thiên tài trăm năm khó gặp của lão Trần gia chúng ,   hứng thú với y thuật của nhà họ Trần,   nhất định  thể phát huy y thuật của lão Trần gia. Phồn Phồn còn    , ông nội   cho cô   bài ca thuốc thang , lời còn   sõi ,  dạy nhận  dược liệu . Y thuật của ông nội, Phồn Phồn  học  đến bảy tám phần , em  xem,  gì mà cô    ?"
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-171.html.]
Diệp Du  cạn lời, ý ngoài lời của Trần Khánh Lai là,  mặt em gái ,     còn bí mật gì nữa.
 
 
Trần Khánh Lai khá hứng thú, hỏi Diệp Du: "Diệp Du, em  bạn gái ?"
 
 
Diệp Du lắc đầu: "Em lấy   thời gian mà  bạn gái chứ, trường quân đội của chúng em giống như chùa chiền ,   mà gặp  con gái? Anh hai,  ,   bạn gái  ?"
 
 
Trần Khánh Lai  khẩy một tiếng: "Anh sớm mất bố,  cũng mất vài năm  đó. Nếu   ông nội, đừng  đến việc  học, bây giờ còn   đang ở công trường nào mà vác gạch  thợ phụ nữa. Với điều kiện của ,  cô gái nhà ai mà  trúng  chứ?"
 
 
Diệp Du lắc đầu: "Anh hai,   hề kém về ngoại hình, học hành  . Vài năm nữa  nghiệp đại học,  phân công công việc ,  sẽ là đối tượng lý tưởng nhất trong mắt  nhiều cô gái đấy."
 
 
Trần Khánh Lai lắc đầu: "Anh    như em . Lúc chú Diệp  xuất hiện,   nghĩ, thi đại học sẽ thi  Đại học Binh Hải, mỗi cuối tuần còn  thể đến thăm Phồn Phồn. Sau  chú Diệp đến,   nghĩ,   cố gắng thật nhiều, thi  một trường đại học  hơn,   trở thành một   như chú Diệp. Phồn Phồn  , thi  Đại học Đông ở tỉnh  là  lắm . Tết Dương lịch, bác cả Diệp và bác hai Diệp dẫn theo hai thím đến thăm Phồn Phồn, Phồn Phồn  thím hai Diệp là giáo sư của Đại học Nhân dân, bèn bảo  cố gắng học tập, tranh thủ thi đậu Đại học Nhân dân."
 
 
Diệp Du chua chát : "Em thấy Phồn Phồn quan tâm đến tương lai của  hơn cả của chính cô  đấy."
 
 
Trần Khánh Lai cũng là   từng giao đấu với Diệp Mân,  rằng  nhà họ Diệp , thích ghen tuông,  đặc biệt thích ghen tuông với Phồn Phồn, bèn  : "Phồn Phồn đối với  vẫn luôn  quan tâm mà. Phồn Phồn còn , đợi   nghiệp đại học, xem    việc ở ,  việc ở  thì mua nhà ở đó, trong nhà  cây ngô đồng,  lo  dẫn  phượng hoàng vàng đến."
 
 
Diệp Du tức giận vung chiếc khăn lau chân đặt bên cạnh, quẹt loạn xạ vài cái  xỏ giày   ngoài đổ nước rửa chân.
 
 
Từ Tại Châu và Ngô Văn Bác đang  hai   chuyện,  Trần Khánh Lai nháy mắt  hiệu: "Đại ca,  đắc tội với    đấy."
 
 
Trần Khánh Lai  : "Không ,  nhanh sẽ quen thôi, quen  thì ."
 
 
Từ Tại Châu  : "Đại ca, em thấy bây giờ  càng ngày càng  cách nắm bắt lòng  đấy, những lời  xoáy  tim  ,  chẳng chút nào giữ  mà   hết. Em thấy, cứ dựa  sự thiên vị của em gái Phồn Phồn dành cho ,   thể hoành hành trong nhà họ Diệp ."