Sở trưởng Trần và Thư ký Lưu liền bắt đầu lột quần áo của thằng nhóc áo khoác da, Trần Phồn hứng thú  một bên xem, lột đến khi chỉ còn một chiếc áo lót thu đông, Trần Phồn thấy hai  dừng tay, : “Tiếp tục , lột hết quần áo   .”
 
 
Diệp Thanh Minh kéo Trần Phồn một cái, Trần Phồn ngọt ngào  với Diệp Thanh Minh: “Trong mắt thầy thuốc   nam nữ. Ôi chao,  xem cái  hình như gà luộc trắng bệch , chút cơ bắp cũng  . Chậc chậc chậc, mùa hè  cởi trần  ai   ?”
 
 
Thằng nhóc áo khoác da  hổ và phẫn nộ đến  chết, hai tay đặt chồng lên , úp mặt  cánh tay, nhất quyết  ngẩng đầu lên.
 
 
Trần Phồn chọc chọc  da thịt  lưng thằng nhóc áo khoác da, dùng tay sờ  một chỗ  lưng  siết chặt nắm đ.ấ.m giáng một cú thật mạnh, liền  thấy một tiếng kêu rên thảm thiết,  những con chim sẻ  cây trong sân hoảng hốt bay .
 
 
Trần Phồn tức giận trừng mắt  thằng nhóc áo khoác da: “Chút đau đớn  mà  cũng  chịu ,  thấy mất mặt .”
 
 
Diệp Thanh Minh kéo Trần Phồn hỏi: “Phồn Phồn ,  là chữa khỏi  ?”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “ , chữa khỏi  đó. Nhanh xuống  hai bước ,   cho   nhé,   chữa khỏi là   di chứng . Cậu nhanh  bệnh viện kiểm tra ,   nếu    yếu chân vì lý do khác, thì  liên quan gì đến   đấy.”
 
 
Thằng nhóc áo khoác da lật  xuống khỏi bàn, hai chân quả nhiên   cảm giác. Lúc đầu vịn  bàn  hai bước,  khi buông tay ,   bình thường.
 
 
Sở trưởng Trần lúc  mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn Trần Phồn, Trần Phồn xua tay: “Cũng may là  đó, chứ nếu mà thật sự đắc tội với  khác, để   đập gậy  chỗ nào đó,     là thật sự    đó. Liệt giường  để  khác chăm sóc,  thì xong , ăn uống, đại tiểu tiện đều   sắc mặt  khác, thà đừng sống nữa thì hơn.”
 
 
Trần Phồn  mắng , nhưng lời  câu nào cũng sắc như dao, Vệ Thừa  một bên,   mà  ,   cô bé tính tình đáng yêu và hiểu chuyện như , thật   cô bé  tính cách như thế   nuôi dưỡng như thế nào.
 
 
Thư ký Lý thấy bên    thỏa, liền gọi    nhà khách ăn trưa, Diệp Thanh Minh vẫn luôn nắm tay Trần Phồn,  mặt  ngoài  tiện  gì, thực  ông    với con gái rượu của  rằng, con gái ,    thể đừng  những chuyện như  nữa , tim cha dạo   khỏe, mạng cha cũng là mạng mà con ơi.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-188.html.]
Diệp Thanh Minh dẫn Trần Phồn xuống xe, Diệp Du mắt đỏ hoe gọi một tiếng Phồn Phồn xong, biểu cảm  mặt liền bắt đầu trở nên phức tạp, tức giận, buồn bã,  hổ, may mà hôm nay em gái  gặp chuyện gì, nếu hôm nay em gái xảy  chuyện,  chính là kẻ chủ mưu.
 
 
Vệ Thừa gọi một tiếng  Diệp Du, Diệp Du thấy Vệ Thừa, ngạc nhiên : “Vệ Thừa? Cậu ở đây  gì?”
 
 
Trần Phồn liền giúp họ giới thiệu: “Vệ Thừa là ân nhân cứu mạng của cháu đó ạ,   ở thời khắc mấu chốt  màng nguy hiểm đến bản , dũng cảm  tay giúp đỡ, nên mới  để cháu  kẻ   hại.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Diệp Du hừ một tiếng: "Anh cũng chỉ là ỷ  đang xách nhiều đồ thôi, chứ  thì  cần   tay? Với thể lực của , đuổi theo mấy tên trộm vặt  chẳng  dễ như trở bàn tay ?"
 
 
Trần Phồn ngượng ngùng: "Lúc đó  cũng  nghĩ nhiều như , phản xạ  điều kiện là đuổi theo thôi.    thì  dám như hôm nay, mang nhiều tiền thế  trung tâm thương mại,    để mắt. Lời ông cha   vẫn  : của cải   lộ, quần áo   mặc ban đêm."
 
 
Thư ký Lưu dẫn    một gian riêng, trang trí   phong cách, những bức thư pháp và tranh vẽ của danh nhân hiện đại treo  tường đều là tranh thật.
 
 
Trần Phồn chỉ  một bức thư pháp  với Diệp Thanh Minh: "Bố , bố  xem, chữ của     quá."
 
 
Buổi sáng của Diệp Thanh Minh thực sự  "thú vị". Sáng sớm tinh thần căng thẳng cao độ  báo cáo công việc với lãnh đạo,  đó  một  đối mặt với câu hỏi của mấy vị lãnh đạo,  nhận  một cuộc điện thoại  rằng "chiếc áo bông nhỏ" của ông  cướp túi  đuổi theo tên trộm mà  thấy  .
 
 
Cuối cùng cũng tìm  "chiếc áo bông nhỏ" về, Diệp Thanh Minh chỉ cảm thấy   mệt mỏi, tựa  ghế, cầm cốc giữ nhiệt uống hai ngụm nước  nguội bớt,  đầu  bức thư pháp  tường, gật đầu: "Chữ của vị thư pháp gia  quả thực  tồi. Phồn Phồn cũng hiểu thư pháp ?"
 
 
Trần Phồn tự hào : "Cũng  thể  là hiểu  nhiều, chỉ là  chút ít thôi. Ông ngoại cháu kê đơn bằng bút lông, từ nhỏ ông ngoại  dạy cháu luyện chữ. Đương nhiên, chữ cháu bây giờ cũng     lắm, vẫn còn  nhiều chỗ để tiến bộ."
 
 
Vệ Thừa  cạnh Diệp Du,  Trần Phồn và Diệp Thanh Minh tương tác, nhỏ giọng hỏi Diệp Du: "Anh Diệp Du,  em gái   đây  từng   đến?"
 
 
Diệp Du ghé sát , nhỏ giọng : "Mẹ  ly hôn rời khỏi Kinh thành  đó mới phát hiện mang thai em gái . Mẹ  mất, em gái  liền ở với ông ngoại, vẫn luôn ở quê ông ngoại ."