Một  giường  trải chăn màn, một  giường vẫn còn là tấm ván trống trơn. Trần Khánh Lai  quanh một lượt, đặt hành lý của Trần Phồn trực tiếp lên chiếc giường  cùng ở phía bắc, sát cửa sổ.
 
 
“Phồn Phồn, đây là giường của em,  đưa em  nhận đệm, mua phiếu ăn.”
 
 
Trần Phồn    phiền Trần Khánh Lai, như  sẽ  lỡ giờ học của .
 
 
“Anh học Lớp 3 cấp ba  học một năm nữa cơ mà,  lỡ một tiết học  thì lúc nào mà  bù  ? Anh đưa em   quen kỹ với khuôn viên trường.”
 
 
Trần Phồn liền đeo ba lô của , theo Trần Khánh Lai  khỏi sân nhỏ.
 
 
Sau đó,   lối  cũ, mà  về phía tây, vòng qua phía tây sân nhỏ, tiếp tục  về phía tây từ hàng ký túc xá nam sinh phía bắc nhất.
 
 
Khuôn viên trường khá rộng, nếu Trần Phồn   Trần Khánh Lai dẫn ,  tìm  chỗ, chắc  hỏi  nhiều .
 
 
Phòng Hậu cần nơi nhận đệm ở góc tây bắc của trường,   nhiều  đang xếp hàng. Vừa  Trần Khánh Lai quen một công nhân trường đang duy trì trật tự,  khi Trần Khánh Lai  chuyện với  đó vài câu,  công nhân trường liền cầm lấy tờ phiếu trong tay Trần Khánh Lai,  trong giúp  khiêng  một chiếc đệm màu xanh quân đội.
 
 
Trần Khánh Lai
 
 
Sau khi cảm ơn, dẫn Trần Phồn đến một góc tận cùng phía tây nam, ở đó  vài căn nhà cấp bốn, là cửa hàng nhỏ của trường. Trần Khánh Lai bảo Trần Phồn đợi bên ngoài,   mua cho Trần Phồn một bình thủy, dầu gội đầu, xà phòng, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, và một chiếc cốc nhựa màu xanh nhạt. Tất cả những thứ   đựng trong một chiếc hộp giấy  lớn lắm.
 
 
Trần Phồn cũng  hỏi Trần Khánh Lai những thứ  hết bao nhiêu tiền, cứ để Trần Khánh Lai dẫn  đến một cửa sổ bên ngoài canteen lớn phía Nam,    đang xếp hàng. Hai  một  ôm đệm, một  ôm hộp giấy,   đội.
 
 
Trần Khánh Lai liền  với Trần Phồn: “Vừa nãy ở chỗ nhận đệm,  một canteen nhỏ, ở đó gần ký túc xá nữ sinh hơn, nữ sinh thường đến đó lấy cơm, canteen bên  nam sinh đến nhiều. Em  ăn gì cứ   với ,  giúp em lấy, đừng tự  đến một , lúc lấy cơm bên trong chen chúc lắm.”
 
 
Trần Phồn khẽ đáp một tiếng,  đúng lúc Trần Phồn mua phiếu ăn, Trần Phồn móc ví , mua một trăm tệ phiếu ăn, năm mươi tệ phiếu nước, cất cẩn thận  ví xong, liền cùng Trần Khánh Lai xách đồ về ký túc xá.
 
 
Lại một tiết học kết thúc, Trần Phồn giục Trần Khánh Lai nhanh chóng về lớp học, cô bé tự  sắp xếp chăn màn.
 
 
Trần Khánh Lai  với Trần Phồn: “Cái hộp giấy  em đặt  gầm giường,  thể để một ít quần áo. Lần   về nhà sẽ mang cho em một cái hộp gỗ,  khóa sẽ an  hơn.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-2.html.]
 
Trần Khánh Lai giúp Trần Phồn sắp xếp đồ đạc xong, liền vội vàng  đến lớp học.
 
 
Trong ký túc xá   còn nhiều , trong thùng sắt ở cửa ký túc xá  nước, cô bé liền đổ một ít nước  chậu rửa mặt, giặt một chiếc giẻ lau tự  mang từ nhà đến, lau sạch tấm ván giường một lượt xong, trải một lớp báo tự  mang theo,  đó mới trải đệm lên ván giường.
 
 
Tiếp đến là trải đệm, ga trải giường tự  mang từ nhà đến. Ga trải giường của trường phát cô bé còn  giặt, nên để sang một bên.
 
 
Một cô bé  ở giường  cùng bên  lối , thấy Trần Phồn  trải ga trải giường của trường, liền  bụng nhắc nhở: “Thầy giáo ,  trải ga trải giường của trường lên giường.”
 
 
Trần Phồn mỉm  với cô bé: “Em trải cái của em mang đến , đợi em giặt ga trải giường của trường xong  trải lên.”
 
 
Cô bé sững sờ một chút, thì thầm một câu: “Ga trải giường mới còn cần giặt ?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Phồn  lên tiếng,  khi sắp xếp gọn gàng giường của , cô bé  đặt một  quần áo mang đến  chiếc hộp giấy mà Trần Khánh Lai  mang về, trực tiếp nhét   gầm giường.
 
 
--- Chương 2 Bạn cùng phòng ---
 
 
Cô bé là  thích  chuyện,  hỏi Trần Phồn: “Bạn cũng là lớp một ?”
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Mình   lớp một,  là lớp hai.” Vừa  xong,    từ bên ngoài  .
 
 
Những  đầu tiên  ký túc xá là hai  phụ nữ trung niên mang theo hành lý, theo  là một cô gái cao ráo, nước da trắng trẻo.
 
 
Cô gái  qua   là  nuôi dạy trong một gia đình  , mặc một chiếc váy dài màu trắng, chất liệu  , đôi mắt to sáng ngời, đuôi mắt  xếch lên, ánh mắt trong veo. Thấy các bạn học trong ký túc xá, cô gái còn  lịch sự gật đầu chào.
 
 
Tuy nhiên, khi  thấy chiếc giường trong ký túc xá, cô gái nhíu mũi,  nũng với  phụ nữ ăn mặc sang trọng  phía : “Mẹ ơi,  xem cái giường  ,  bẩn  cũ.”
 
 
Người phụ nữ sang trọng cũng nhíu mày, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Hải Na, điều kiện  , chúng  cố gắng khắc phục là ,   chỉ ba năm thôi ? Mẹ mỗi cuối tuần đều đến thăm con   ?”
 
 
Cô gái  gọi là Hải Na ôm cánh tay , nhẹ nhàng lắc lắc: “Mẹ ơi,  trường cấp hai   ? Trường cấp hai  cần ở nội trú, chúng   trường cấp hai   ?”