Dương Hồng cất cuốn sổ , vui vẻ đáp: “Đây là Trần Phồn tặng tớ,  là mua từ tỉnh thành về đấy.”
 
 
Vu Hải Na  xong, trong lòng liền trào lên sự chua xót: “Cái con bé vô lương tâm, tớ đối xử với nó  như , mà nó chỉ mua cho ,  mua cho tớ.”
 
 
Dương Hồng đương nhiên  Trần Phồn cũng chuẩn  một cuốn cho Vu Hải Na, nhưng cô  cố tình   , mà  tự hào : “ mà tớ ở bên Trần Phồn lâu hơn mà.”
 
 
Vu Hải Na bĩu môi, hừ mạnh một tiếng,   định , Dương Hồng vội vàng kéo cô : “Cậu , bình thường    thích đùa ? Sao lúc   nhỏ nhen thế? Trần Phồn cũng mua cho  một cuốn đấy, bìa còn là màu hồng mà  thích nhất nữa, cô   là đặc biệt chọn màu đó cho  đấy.”
 
 
Vu Hải Na lập tức từ âm u chuyển sang tươi sáng, thấy trong lớp   Trần Phồn, liền hỏi Dương Hồng: “Cái con bé vô lương tâm đó   ?”
 
 
Dương Hồng nghĩ lúc  Trần Phồn  lẽ đang ở khu gia thuộc liền : “Cô     tìm  hai của cô ,    cô  đang nhóm lò ở khu gia thuộc bên , chắc là ở khu gia thuộc thôi, hai chúng   đến khu văn phòng đợi một lát ,  lẽ lát nữa cô  sẽ đến tìm  đấy.”
 
 
Vu Hải Na khoác tay Dương Hồng, hai  liền  về phía khu văn phòng.
 
 
“Nghỉ đông  về quê  ở  huyện thành?” Dương Hồng hỏi Vu Hải Na.
 
 
Vu Hải Na : “Đương nhiên là ở huyện thành , nhà chúng tớ  chuyển hết đến đây , em trai tớ Vu Hải Tân tìm  một thầy giáo già,  là mỗi ngày đều đến nhà thầy  học, tớ thì bảo, học nửa năm , nghỉ ngơi một chút   ,  cứ  ép  căng thẳng thế  gì.”
 
 
Dương Hồng ghen tị: “Vu Hải Tân   thi  thật đấy, hạng nhì cả lớp, còn  trong top mấy  đầu của khối nữa,    mà còn  tìm thầy giáo giúp bổ túc, thật ngưỡng mộ điều kiện nhà .”
 
 
Vu Hải Na chua lè : “Ngưỡng mộ cái gì chứ? Cậu  đúng là  quan tâm sống c.h.ế.t của tớ gì cả, rõ ràng  tớ  thích học, về nhà còn cứ học c.h.ế.t sống,   học thì tớ còn  thể nhàn rỗi ?”
 
 
Dương Hồng bất lực  với Vu Hải Na: “Cậu đúng là 'sống trong phúc mà   phúc', tớ thì chỉ ước gì  nghỉ đông,  thầy giáo chuyên giúp tớ bổ túc những môn tớ học   nữa .”
 
 
Hai   đến  lầu văn phòng, từ xa  thấy Trần Phồn đeo một cái ba lô, nhảy chân sáo chạy từ khu gia thuộc bên  .
 
 
Vu Hải Na vẫy tay, Trần Phồn chạy đến gần, nũng nịu : “Chị Na ơi, mấy hôm  gặp chị,
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-202.html.]
 
em nhớ chị lắm.”
 
 
Vu Hải Na liền ôm Trần Phồn  lòng: “Em nhớ chị thì đến tìm chị  chứ, chị cả ngày ở nhà,     .”
 
 
Trần Phồn thở dài một tiếng: “ mà em cũng bận lắm chứ, em đặc biệt mua cho chị cuốn sổ tay , chị xem  thích .”
 
 
Vu Hải Na cũng tràn đầy cảm xúc: “Ôi chao, hóa   là màu hồng mà tớ thích nhất, Phồn Phồn  bụng của tớ ơi,  đúng là tiểu tiên nữ của tớ mà, ông trời đối xử với tớ thật sự quá , để tớ gặp  .”
 
 
Trần Phồn rùng  một cái: “Chị Na ơi, chúng  là quan hệ tri kỷ nhất mà, cứ  thì   .”
 
 
Vu Hải Na véo véo má Trần Phồn: “Con bé vô lương tâm, chị Na  là thật lòng cảm ơn em đấy.”
 
 
Vu Hải Na và Dương Hồng  cùng về nhà, Trần Phồn  từ xa  hai  đẩy xe đạp  khỏi cổng trường, lúc  mới    về khu gia thuộc.
 
 
Trần Phồn  dám  với Vu Hải Na rằng Trần Cương đang ở nhà cô, nếu  , e rằng Vu Hải Na nhất định sẽ   theo một chuyến  chừng, tuy  cùng lớp, nhưng tấm lòng của Vu Hải Na dành cho Trần Cương, Trần Phồn   rõ, cô còn từng   Vu Hải Na với thầy Trần  lưng,  cô gái    mắt , sớm  phát hiện  Trần Cương là khối ngọc thô, chỉ tiếc là Trần Cương một lòng chỉ  học hành, thầy Trần còn  với Trần Phồn rằng, sợ Vu Hải Na quấy rầy học trò cưng của ông, ảnh hưởng đến việc học của Trần Cương.
 
 
Vẫn  đến cửa khu căn hộ, từ xa  thấy Chu Thừa Kiệt vẫy tay với cô, Trần Phồn  tới, tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Chu, hiếm  thật đấy,  mà  gặp   ở đây.”
 
 
Chu Thừa Kiệt  cô gái nhỏ tươi sáng như ánh mặt trời,  : “ đặc biệt đợi em ở đây,   hỏi, sức khỏe của em trai   hồi phục  mấy phần ?”
 
 
Trần Phồn nhớ  mạch  bắt cho Chu Thừa Hào  kỳ thi, trầm ngâm một lát,  khẳng định : “Ít nhất cũng  bốn phần ,    với   , trong kỳ nghỉ đông  sẽ kê cho   một phương thuốc ngâm, cần ngâm mỗi năm ngày một , ngâm đủ bảy .”
 
 
Chu Thừa Kiệt    gật đầu, đợi Trần Phồn  xong, mới : “  mời gia sư cho thằng bé , trong kỳ nghỉ đông, ngoài việc  sách học bài, thì chính là uống thuốc điều dưỡng,  sẽ theo phương thuốc em đưa, nghiêm ngặt giám sát nó.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Có sự phối hợp của  nhà các , sức khỏe của em trai  nhất định sẽ  điều dưỡng .”
 
 
Thấy Trần Phồn định lên lầu, Chu Thừa Kiệt hỏi: “Nghỉ đông em về Bến Hải  về Trần Điền?”