Trần Phồn    Chu Thừa Kiệt,  nghiêm túc : “Anh    đến đưa đồ cho  ? Thực   cần , giao dịch giữa  và    tất ,    sẽ theo đúng cam kết của chúng , chữa bệnh thật  cho em trai .”
 
 
Chu Thừa Kiệt  hiểu ,  ánh mắt trong veo của Trần Phồn,   chút tự ti, gật đầu: “Tạm
 
 
biệt!”
 
 
Trần Phồn trở về lầu , tìm một vòng  thấy cái thau rửa mặt nào phù hợp, liền lấy đồ trong túi vải trắng , ngượng ngùng  với Trần Cương: “Lát nữa chúng  sẽ dùng cái  để  căng tin mua bánh bao hấp, nếu tính mỗi  hai cái bánh bao hấp, thì  mua hơn hai mươi cái đấy.”
 
 
Diệp Du  đồng hồ, liền : “Không còn sớm nữa, mau chóng đến nhà hàng .”
 
 
Ba   bộ đến nhà hàng, may mà cũng  xa lắm, bà chủ  để sẵn thức ăn   xong trong lồng hấp, Trần Phồn  thanh toán tiền, bà chủ  : “Không đợi  hai của cô và các bạn   khi nghỉ đông cùng thanh toán ?”
 
 
Trần Phồn  nghiêm túc : “Năm mới  nợ nần năm cũ,   là chúng em mời các  ăn cơm,  thể đợi  hai em và các   cùng đến thanh toán .”
 
 
Bà chủ  lời  của Trần Phồn chọc  phá lên: “Cái cô bé , tuổi  lớn mà hiểu  thì  ít  nhé, nào,  giúp các cháu gói thức ăn .”
 
 
Sắp nghỉ đông , trong nhà hàng  khá nhiều  ăn,  mà còn  mấy nam sinh lớp Trần Phồn cũng đang ăn ở nhà hàng .
 
 
Họ  thấy Trần Cương, cất tiếng gọi một tiếng, Trần Cương liền  tới hỏi: "Các   ăn cơm ở đây ?"
 
 
Một nam sinh đáp: " , bọn tớ cùng mấy  của khối 11 ăn ở đây,   cùng Trần Phồn và họ ?"
 
 
Trần Cương gật đầu: ",   cùng Trần Phồn, các  ăn xong thì mau về nhà ."
 
 
Đợi Trần Phồn và Trần Cương  khuất, mấy nam sinh  bóng lưng ba   xa, tò mò : "Các   xem, Trần Cương và Trần Phồn  quan hệ gì ? Họ sẽ   là họ hàng  nhỉ?"
 
 
Một nam sinh liền : "Chắc chắn   họ hàng , hồi mới khai giảng Trần Cương suýt  bỏ học vì chuyện gia đình, nếu    họ hàng với Trần Phồn thì gia đình Trần Phồn   giúp   ? Tớ còn  , nhà Trần Phồn ở Bờ Biển, mỗi thứ Bảy  nhà đều mang đồ ăn thức uống đến cho cô , còn  cả xe con riêng đưa đến nữa cơ."
 
 
--- Chương 109 --- Trần Phồn , quá trình  quan trọng, quan trọng là kết quả ---
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-203.html.]
 
Có vài món ăn  bày   dùng thau lớn đựng,  cho  túi nilon, nặng trĩu.
 
 
Trần Cương chủ động xách mấy túi nặng, Trần Phồn liền  với : "Lát nữa ăn cơm,  ăn nhiều một chút nhé."
 
 
Trần Cương  đáp lời, Trần Phồn  : "Lát nữa   căn tin mua màn thầu ,  xách đồ ăn về  , trong bếp  một cái giỏ tre, bên trong  nhiều đĩa,  cùng Diệp Du đổ thức ăn  đĩa là ."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Cương tò mò: "Diệp Du là  trai của  ? Sao hai   cùng họ?"
 
 
Trần Phồn thở dài một tiếng: "Chuyện  ,   thì đúng là con  cha,  dài dòng lắm, đều là chuyện mười mấy năm  của nhà ,  chung là, Diệp Du theo họ bố , còn  theo họ  ."
 
 
Trần Cương thấy  chuyện với Trần Phồn  thú vị, ban đầu còn nghĩ cô bé là một  khá trầm tĩnh,   mới phát hiện Trần Phồn  mềm lòng,  chuyện  dễ , mấy ngày nay về nhà,  Trần Cương luôn nhắc đến Trần Phồn,  những lời Trần Phồn  đều chạm đến tận đáy lòng bà,  chuyện phiếm với cô bé  một lát, cảm thấy tâm trạng lập tức  hẳn.
 
 
Trần Cương  gặp bố Trần Phồn, một  trông  phong độ, khí chất mạnh mẽ, Trần Phồn  giống bố cô, đặc biệt là khi  thắc mắc hoặc  ý tưởng gì, cô khẽ nghiêng đầu, một bên lông mày  nhếch lên, biểu cảm đó. Đây là Trần Cương vô tình  thấy trong lớp học,  , khi gặp Diệp Thanh Minh ở khu gia thuộc mà Trần Phồn thuê, Diệp Thanh Minh cũng  biểu cảm tương tự, Trần Cương lúc đó còn nghĩ, di truyền thật là một điều kỳ diệu.
 
 
"Dì nhà   xinh ,   thừa hưởng nét  của dì , thảo nào nhiều cô gái thích  như ."
 
 
Trần Phồn   xong, mặt Trần Cương liền đỏ bừng, khiến Trần Phồn mở to mắt  tít thành hai vầng trăng khuyết.
 
 
"     nhiều cô gái thích là  đỏ mặt , cũng may là ở đây chúng  khá bảo thủ, nếu ở thành phố lớn, chắc   nhận   nhiều thư tình đấy."
 
 
Vành tai Trần Cương đều đỏ ửng, ngượng ngùng : "Đừng  như  mà, bây giờ  chỉ  học hành chăm chỉ, thi đỗ một trường đại học , học  nghề nghiệp giỏi,  thể kiếm tiền nuôi  và  ."
 
 
Trần Phồn  : "Được ,  ,    nữa."
 
 
Vừa   đến cổng trường, Trần Phồn liền đưa mấy túi nilon  tay cho Trần Cương, còn  thì cầm chiếc túi vải lớn màu trắng của Trần Cương  căn tin phía Nam mua màn thầu.
 
 
Sợ  đủ ăn, Trần Phồn mua ba mươi cái màn thầu, xách một bọc khá to,   đến cổng khu gia thuộc thì gặp Thầy giáo Trần đang  về nhà ăn cơm.
 
 
"Ôi, cô mua bao nhiêu màn thầu ?" Thầy giáo Trần tươi  trò chuyện với Trần Phồn.