Trần Khánh Lai dựng xe đạp gọn gàng, để mấy  giúp dỡ đồ treo  ghi đông và buộc  giá đỡ phía , lúc  mới : "Mua về  đồ ăn Tết chứ , thịt   băm  nhân,  chả sen chiên, còn   thịt viên chiên nữa, đừng thấy nhiều,  còn sợ  xong  kịp ăn  hết  mùng một Tết."
 
 
Khánh Lai  đến nhà thím ba giúp liên hệ mua về ba con gà trống lớn chân đen.
 
 
Ba con gà  buộc chân nhốt  một cái giỏ lớn đan bằng cây gai. Diệp Du và Từ Tại Châu  xổm một bên nghiên cứu  lâu,   nhà hỏi Trần Khánh Lai đang uống nước: "Khánh Lai, mấy con gà trống lớn đó dùng để  gì ?"
 
 
Khánh Lai : "Kho cải thảo, chiên thịt gà."
 
 
Diệp Du tò mò hỏi: "Chúng   tự g.i.ế.c gà ?"
 
 
Trần Khánh Lai gật đầu: " ,  tự giết,  hết cứ nuôi , chiều mai sẽ g.i.ế.c gà."
 
 
Hai   , Từ Tại Châu nghĩ đến con gà trống lớn với móng vuốt sắc bén và ánh mắt cũng sắc bén, rụt  : "Khánh Lai ,  cần mời  đến g.i.ế.c gà ?"
 
 
Khánh Lai bình thản : " ,  cần mời ."
 
 
Ngô Văn Bác và Chu Hải Hàng bên cạnh cũng mở to mắt  Khánh Lai, Khánh Lai  : "Sao,  tin   g.i.ế.c gà ?"
 
 
Ngô Văn Bác gật đầu: " ,  ngờ    g.i.ế.c gà, nhưng nghĩ  thì  cũng từng  phụ bếp ở quán gà xào, chắc ở đó cũng  g.i.ế.c gà nhỉ?"
 
 
Khánh Lai gật đầu: " , chính là lúc đó luyện , thực  g.i.ế.c gà  khó, chỉ cần nắm bắt vài điểm mấu chốt là ."
 
 
Buổi tối gói bánh chẻo, Trần Phồn nhào bột, Khánh Lai trộn nhân, mấy   thì  một bên xem, hoặc là  thử thì cầm d.a.o băm mấy nhát nhân bánh chẻo.
 
 
Chiếc thớt  rộng  lớn, Khánh Lai đặt trực tiếp lên bàn  trong phòng khách, mấy  vây quanh. Trần Phồn cán vỏ bánh chẻo, Khánh Lai hướng dẫn mấy  gói bánh chẻo. Mấy    chứng kiến trình độ gói bánh chẻo của Khánh Lai, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, chiếc bánh chẻo bụng phệ   gọn trong lòng bàn tay. Mấy    khi  học theo thì mười ngón tay như  còn là của  nữa, gói thế nào cũng  , hoặc là gói  thì méo mó kỳ dị,   thấy  ngon.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-222.html.]
 
Trần Phồn thầm thở dài, cô thực    ,  là các  cứ nghỉ ngơi , những chiếc bánh chẻo  nấu  một chút cũng  ngon, thà đừng  hỏng  bột và nhân bánh chẻo  nữa.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
--- Chương 121: Đêm giao thừa nhỏ, cúng ông Táo ---
 
 
Đêm giao thừa nhỏ  cúng ông Táo, buổi chiều Trần Khánh Lai  mua đồ cúng về.
 
 
Ông ngoại là một   truyền thống, mỗi dịp lễ Tết đều  nghiêm túc thực hiện, cần chuẩn  gì thì đều chuẩn  sẵn từ  sớm. Trần Khánh Lai là   ông ngoại nuôi lớn từ nhỏ, những năm  , những thứ cần chuẩn  cho lễ Tết đều do Khánh Lai chuẩn .
 
 
Trong bếp dán một bức tượng thần Ông Táo, Khánh Lai tìm  lư hương, dùng bát đựng hồng khô, quýt, táo  mua về đặt  tượng thần, ba bát bánh chẻo  nấu chín cũng  đặt lên, đặt ba chén rượu và ba đôi đũa,   sân đốt pháo, đốt vàng mã.
 
 
Diệp Du  theo  Khánh Lai, giúp   nghiêm túc. Khi Khánh Lai đốt vàng mã, thấy Diệp Du  chăm chú, liền hỏi : "Tết các  cũng đốt vàng mã ?"
 
 
Diệp Du lắc đầu: "Chúng   đốt vàng mã, đêm giao thừa nhỏ cũng  cúng ông Táo. Ông bà nội  đều là  nơi khác, những năm đầu Tết, đơn vị của họ  bận, ông nội cũng chỉ mấy năm gần đây mới ở nhà ăn Tết. Bác cả, bác hai những năm đầu cũng  ở nhà ăn Tết, nhà chúng  thường là  hoặc  Tết, chọn một ngày để ăn một bữa cơm đoàn viên."
 
 
Trần Phồn  ngạc nhiên: "Tết mà   chút nghi thức nào, cuộc sống như  thật là tẻ nhạt  bao."
 
 
Diệp Du gật đầu: "Thực  cũng  quá tẻ nhạt, mùng một Tết bắt đầu  hội chùa, khá là nhộn nhịp."
 
 
Trần Phồn lắc đầu: "Cậu đấy, đừng nghĩ  hội chùa là ăn Tết, Tết là một ngày lễ  nặng về nghi thức. Ông ngoại  với , chữ 'Tết' , đối với tất cả   mà ,  quan trọng. Năm  qua năm khác, từ đầu năm đến cuối năm, hơn ba trăm ngày. Vượt qua hơn ba trăm ngày , nhiều chuyện sẽ  lật sang trang mới,  sang năm mới  bắt đầu . Bận rộn cả năm, đến tháng Chạp thì bắt đầu chuẩn  ăn uống. Tại ? Để tự thưởng cho bản   vất vả cả năm,  ăn uống ngon lành,  nghỉ ngơi thật . Qua Tết  thì hăng hái  việc, cố gắng   hơn năm ."
 
 
Từ Tại Châu giơ ngón tay cái về phía Trần Phồn: "Nghe , Trần Phồn  tổng kết Tết cho chúng   đấy."
 
 
Trần Phồn hiếm khi  nhận lời khen của Từ Tại Châu, mà tiếp tục : "Cứ lấy bọn trẻ con chúng  mà , Tết là một niềm mong đợi, mong  ăn ngon, mặc quần áo mới, còn  đốt pháo,  thăm họ hàng, bận rộn đến tận rằm tháng Giêng, xem xong đèn hoa , thế là hết Tết,  đó  mong đợi đến cái Tết tiếp theo. Ông ngoại , con   , vẫn   một niềm mong đợi thì mới thấy cuộc sống  ý nghĩa."
 
 
Diệp Du gãi gãi gáy: "Hóa  những năm nay  sống hoài sống phí ?"