Thấy vẻ khó xử  mặt Trịnh Vân Tuyết, Lưu Uân vội : “Chị Trịnh, chủ nhiệm chỗ chúng    ,  cần lo lắng tiền bạc, chỉ cần gặp   là  .”
 
 
Trịnh Vân Tuyết trong lòng khẽ động, nghĩ đến cuộc điện thoại sáng sớm của Diệp Thanh Minh. Sự cảnh giác và nhạy cảm khiến cô  hiểu rằng, nhất định là chuyến  thăm hỏi cùng Lưu Uân    thu hút sự chú ý của  khác. Nếu    rút lui, dừng  ngay lập tức, với  phận con dâu nhà họ Diệp thì đương nhiên  thành vấn đề. Nếu tiếp tục cố chấp, Trịnh Vân Tuyết  rõ trong lòng, vạn nhất lãnh đạo của Lưu Uân xảy  chuyện, cô  cũng sẽ  truy cứu trách nhiệm.
 
 
Đi   ,  là một lựa chọn khó khăn mà Trịnh Vân Tuyết đang  đối mặt.
 
 
Diệp Thanh Minh cúp điện thoại, trong lòng lo lắng. Sau Tết Nguyên đán, công việc của  sẽ  một sự  đổi lớn. Nếu trong quá trình  đổi , vì Trịnh Vân Tuyết mà xảy  đủ thứ biến cố,     thể chấp nhận  chứ?
 
 
Đến văn phòng, Diệp Thanh Minh   tâm trạng  việc, cầm điện thoại gọi cho thôn Trần Điền.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Ngày hai mươi chín tháng Chạp, bên ngoài nghĩa trang làng  lác đác vọng  tiếng pháo. Đây là một  gia đình  tảo mộ,  đó về nhà chuẩn  dán câu đối, chuẩn  đón Tết.
 
 
Trần Phồn nhận  điện thoại của Diệp Thanh Minh, vui vẻ gọi bố,  hỏi: “Bố ơi, mấy ngày nay bố  bận công việc ? Ngày mai bố  thể đến  buổi sáng  ạ? Có   Nghiêm đến đưa bố ? Con  cần chuẩn  bữa trưa cho bố và   ?”
 
 
Nghe thấy giọng  ngọt ngào, mềm mại, đầy sức sống của Trần Phồn, Diệp Thanh Minh cảm thấy nỗi phiền muộn trong lòng tan biến. Những chuyện lo lắng còn  xảy , nghĩ nhiều  gì?
 
 
Đứa con gái nhỏ mất    tìm thấy, là đứa trẻ Diệp Thanh Minh yêu thương đặt ở tận đáy lòng. Cho dù công việc của    ảnh hưởng vì Trịnh Vân Tuyết, liệu con gái   vì thế mà ghét bỏ  bố  ?
 
 
Tâm trí Diệp Thanh Minh trở nên sáng suốt, những phiền muộn  ám ảnh  bấy lâu tan biến. Anh gác  những chuyện phiền lòng, lắng  Trần Phồn   điện thoại về những gì cô   hôm qua, sáng nay   gì. Hai bố con trò chuyện hơn mười phút,  đó  mới cúp điện thoại.
 
 
--- Chương 131: Lời đảm bảo của Trần Phồn ---
 
 
Ngô Văn Bác mãi đến ngày hai mươi chín tháng Chạp mới   đón về quê.
 
 
Ngô Văn Bác  , Chu Thừa Kiệt liền tự  lái xe, đưa Chu Thừa Hào đến nhà Khánh Lai.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-237.html.]
Trần Phồn thấy hai  em họ, một chút cũng  ngạc nhiên. Chu Thừa Kiệt   địa vị như bây giờ là một  tư duy tỉ mỉ, hơn nữa  là   ơn. Trần Phồn  chỉ giúp Chu Thừa Hào chữa bệnh, điều quan trọng nhất là giúp   kết nối  với Diệp Thanh Minh. Một doanh nhân như  , điều mong  nhất là  thể kết giao với một  lãnh đạo địa phương,   trong triều thì việc dễ , đây là suy nghĩ của  nhiều .
 
 
Chu Thừa Kiệt và Chu Thừa Hào mỗi  ôm một cái thùng giấy bước  sân, thấy sân  dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả bệ cửa sổ và khung cửa sổ cũng  lau chùi tinh tươm,  khỏi cảm thấy  khâm phục Trần Khánh Lai. Thằng nhóc ,  việc gì cũng hết ,   thành tựu chắc chắn  thể đong đếm.
 
 
Trần Khánh Lai đeo tạp dề từ nhà bếp bước , thấy hai  em  trong sân, nhíu mày, nhưng vẫn  lịch sự mời họ  phòng khách.
 
 
Trần Phồn từ phòng  bước , thấy Chu Thừa Kiệt, ngạc nhiên : “Sao  là hai ? Hai  đến đây  gì?”
 
 
Chu Thừa Kiệt vội : “Chúng  đến để cảm ơn em. Hai  em chúng  đều  nhận  sự giúp đỡ của em. Sắp đến Tết , đương nhiên  đến cảm ơn một chuyến.”
 
 
Trần Phồn nhíu mày: “Trong hai cái thùng  của  là gì thế? Em   nhé, quà quý giá em  nhận .”
 
 
Chu Thừa Kiệt  : “Không  quà gì quý giá , một thùng  là lạp xưởng do khách sạn của  tự , tai mũi heo hầm, với bánh màn thầu, bánh tổ do  tự hấp, mùi vị đều  ngon, tặng   nếm thử. Thùng  là một ít pháo, pháo hoa, là phúc lợi ngày Tết năm nay  đặt cho nhân viên của .”
 
 
Trần Phồn lúc  mới nở mặt tươi tắn với hai  em,  với Chu Thừa Hào: “Anh  đây  xuống,  bắt mạch cho   .”
 
 
Chu Thừa Hào nhún vai, kéo một cái ghế đẩu ,  xuống  duỗi một cánh tay đặt lên bàn .
 
 
Trần Phồn tỉ mỉ cảm nhận mạch đập  ngón tay, gật đầu: “Hồi phục  , tiếp tục giữ gìn. Trong thời gian uống thuốc, kiêng đồ sống lạnh, kiêng đồ dầu mỡ, kiêng t.h.u.ố.c lá rượu bia, quan trọng nhất là kiêng phòng sự.”
 
 
Chu Thừa Hào  hổ cúi đầu ừ ừ đáp lời,  cho ba  khác  cạnh cũng cảm thấy  khó xử.
 
 
Trần Khánh Lai cố ý ho một tiếng, Trần Phồn liếc mắt   : “Bây giờ  là đại phu, đang  nghiêm túc dặn dò bệnh nhân. Các  đừng nghĩ nhiều.”
 
 
Chu Thừa Kiệt  hòa nhã: “Chúng  sẽ  nghĩ nhiều , em   chúng   . Thừa Hào nghỉ học về nhà,  bắt đầu học cùng gia sư  mời cho   , ngày mai còn  học một buổi sáng nữa.”
 
 
Trần Phồn gật đầu: