Diệp Du há hốc mồm: “Phồn Phồn,  cháu  nghĩ như  chứ?”
 
 
“Nhìn Trần Khánh Hiền xem, một lòng một  với Vệ Hồng, kết quả thì ? Vương Vệ Hồng lừa của   bao nhiêu đồ đạc, bao nhiêu tiền? Cuối cùng Vương Vệ Hồng còn  dùng chuyện đánh bạc để đẩy    tù, để tự  chạy trốn. Cũng may Trần Khánh Hiền phản ứng khá nhanh,  là một  khá ích kỷ, nên mới chạy thoát.  điều cháu khâm phục nhất là    mang theo  bộ tài sản của Vương Vệ Hồng bỏ , đây là  hiểu rõ đối với  , tình cảm và tiền bạc cái nào quan trọng hơn .” Trần Phồn cuối cùng gật đầu lia lịa.
 
 
Khánh Lai  đó  gọi mấy cuộc điện thoại về làng,    "tai mắt" ở làng, mục đích là để theo dõi Trần Khánh Hiền và Vương Vệ Hồng. Lần đó nửa đêm   đột nhập  nhà,  chỉ Trần Phồn thấy nghi ngờ, mà Khánh Lai còn nghĩ nhiều hơn, cũng chính từ lúc đó, sự chán ghét Vương Vệ Hồng bắt đầu biến thành cảnh giác đối với Vương Vệ Hồng. Người phụ nữ , trải nghiệm quá phức tạp, lòng  quá hiểm độc,  tay cũng  tàn nhẫn.
 
 
Diệp Du cũng  khỏi gật đầu,  khi gật đầu mới phản ứng : “Cháu là một đứa trẻ mười mấy tuổi,  gì chứ? Còn tình cảm với tiền bạc cái nào quan trọng,  thấy đều  quan trọng bằng thành tích của cháu.”
 
 
Trần Phồn khinh thường   : “Anh ,  bây giờ   trở nên tầm thường như  chứ? Anh    với  hai là thành tích chỉ là một mặt thôi ? Anh   , đời   thể chỉ sống dựa  thành tích ? Sao bây giờ  chuyện với cháu,  bắt đầu  gì mà thành tích là quan trọng nhất chứ? Sao     đổi như ?”
 
 
Diệp Du cũng  để tâm đến sự khinh thường của Trần Phồn dành cho ,  nghiêm túc  nhỏ: “Phồn Phồn, cháu  nhớ một điều, bố của cháu là Diệp Thanh Minh, chỉ cần bố còn tại vị một ngày,  chỉ là bố, mà là cháu, và cả  nữa, đều  đối mặt với  nhiều cám dỗ. Những cám dỗ ,  chỉ đến từ tiền bạc, mà còn đến từ  mặt khác. Cháu  chú ý đến những  xung quanh cháu,  thể để những kẻ  ý đồ lợi dụng cơ hội tiếp cận cháu mà dùng thứ gì đó cháu  hứng thú để dụ dỗ cháu, càng  thể  sự sắp đặt cố ý của một  kẻ  tâm, mà nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng đối với thứ gì đó.”
 
 
Trần Phồn trợn tròn đôi mắt trong veo  Diệp Du,   nghiêm túc, Diệp Du  bắt đầu xót xa cho cô em gái . Cô bé trở về quá đột ngột,  giống như , từ nhỏ   gia đình bồi dưỡng, nhiều đạo lý cô bé  hiểu, nhiều cuộc sống đáng lẽ cô bé   hưởng thụ thì    hưởng chút nào,  cứ thế bất ngờ trở thành con gái của Diệp Thanh Minh. Có tâm tính toán    tâm, nếu  một  kẻ  ý đồ tính kế, cô bé sẽ oan uổng  chừng nào.
 
 
Trần Phồn  nghiêm túc gật đầu: “Mẹ nuôi cũng  với cháu những lời  , cháu bình thường  chú ý những điều đó. Anh đừng thấy cháu nhỏ, cháu cũng hiểu  ít . Ông ngoại cũng thường xuyên  với cháu  luôn cẩn thận đề phòng những  xung quanh, lòng hại  thì  nên , nhưng lòng đề phòng  thì  thể thiếu, cháu vẫn  sự cảnh giác  mà.”
 
 
Diệp Du đau lòng : "Phồn Phồn, gặp chuyện gì nhất định  tìm bố, đừng sợ  phiền ông , đó là việc ông  nên ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-254.html.]
 
Trần Phồn  hì hì : "Anh  thấy , bố thật  là  mệt mỏi nhất trong nhà ,  bận công việc của ,   luôn giúp hai đứa con bất hiếu như chúng  xử lý đủ loại vấn đề, còn bà cô trong nhà nữa,   chúng  từ tỉnh thành về,  ở  lầu   chứ em ở  lầu  thấy đó, họ  ngủ chung một phòng."
 
 
Diệp Du nhếch mép,    ấn tượng   gì về nhà họ Trịnh, đặc biệt là Trịnh Minh Châu , giả tạo vô cùng, gặp  là  véo giọng gọi " Diệp Du",  kiểu gì cũng thấy giả.
 
 
Trần Phồn đảo mắt, ghé sát  Diệp Du, nhỏ giọng hỏi: "Ngày xưa Trịnh Vân Tuyết   mà gả cho bố  ?"
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Diệp Du  Trần Phồn hỏi câu , lập tức nhíu mày  cô: "Vấn đề  con đừng tùy tiện hỏi thăm, đây là điều cấm kỵ của nhà ,  ai dám  ."
 
 
Trần Phồn khinh thường : "Đó là cấm kỵ của nhà họ Diệp các ,  liên quan gì đến em, em họ Trần."
 
 
Diệp Du gõ gõ  trán Trần Phồn: "Nói bậy bạ gì đấy, con họ gì  nữa thì con cũng là con gái của Diệp Thanh Minh, là con cháu nhà họ Diệp."
 
 
Trần Phồn  ngay Diệp Du sẽ  kể cho cô  chuyện gì, hừ một tiếng: "Anh cũng  , đáng lẽ em  nên hỏi  mới ."
 
 
Diệp Du   tiếp tục dây dưa  vấn đề , liền : "Trưa nay chúng  ăn gì? Chỗ đồ tết mang theo  ăn hết sạch ,    ăn cơm căng tin."
 
 
Trần Phồn bĩu môi,  vui : "Em  ngay,    ăn bám tiền của em,    tiền mà còn  ăn ngon, trách    giữ  tiền."