Trần Phồn  đến đây, mắt sáng lên, cô bé    bất kỳ  chị em cùng cha khác  nào,  chị em  cùng một cha một  thì mối quan hệ khó mà hòa hợp nhất.
 
 
Diệp Thanh Minh tiếp tục : "Hàng tháng ông sẽ nộp một khoản tiền cho gia đình,  chi phí sinh hoạt. Số tiền còn  ông  thể tự do sử dụng, khoản tiền  coi như là quà gặp mặt ông tặng cho hai đứa. Sau  mỗi tháng, ông sẽ cho hai đứa một khoản tiền,  cần lo vợ ông  đồng ý  , đây là tiền của ông, ông  quyền tự do sử dụng."
 
 
Vào thời điểm , khái niệm tài sản chung vợ chồng vẫn   phổ biến rộng rãi. Rất nhiều đàn ông  khi kiếm  tiền, sẽ đưa một phần cho vợ ở nhà  chi phí nuôi gia đình, còn  thì, giống như Diệp Thanh Minh, đàn ông tự  tiết kiệm.
 
 
Diệp Thanh Minh vì đang  mặt  ngoài, nên   rằng, trong  các hậu duệ của gia đình họ Diệp   kinh doanh, hàng năm các doanh nghiệp của họ đều trích  một khoản tiền, chia cho những   việc trong cơ quan như Diệp Thanh Minh.
 
 
Không chỉ Diệp Thanh Minh , Diệp Du  khi trưởng thành, hàng năm cũng sẽ nhận  một khoản tiền như .
 
 
Trần Phồn lúc  mới miễn cưỡng : "Vậy ông về   rõ với vợ ông nhé, đừng để đến lúc vì chút tiền  mà hai  cãi vã, đến lúc đó   ông phiền não, mà là   cháu khó chịu, gai mắt."
 
 
Diệp Thanh Minh    chuyện với Trần Phồn nữa, cô bé  rõ ràng là   lợi,   còn  tỏ vẻ lanh lợi như  chứ?
 
 
Thấy trời   còn sớm, Diệp Thanh Minh cầm cuốn nhật ký của Trần Thái Vi,  dậy : "Ông  về thành phố đây, sáng sớm thứ Bảy tuần  hai đứa đợi ở trường nhé, ông sẽ đến đón hai đứa cùng về làng Trần Điền."
 
 
Thầy Trần cùng Trần Phồn và Trần Khánh Lai tiễn Diệp Thanh Minh và thư ký của ông  ngoài cổng trường. Xe của Diệp Thanh Minh đỗ ở bên ngoài trường. Lần  Diệp Thanh Minh tìm đến thông qua mối quan hệ với con trai của thầy Trần, chứ  thông qua lãnh đạo trường, nếu , một lãnh đạo cấp thành phố như ông đến, thì quy cách đón tiếp sẽ   như tối nay .
 
 
Chiếc xe  màu đen nhanh chóng biến mất trong màn đêm, thầy Trần dẫn hai đứa trẻ   trường,    : “Cha cháu  liên hệ với  thông qua con trai , con trai   nghiệp đại học năm ngoái,  phân công về  việc ở ban thư ký thành phố.”
 
 
Trần Phồn liền khen con trai thầy Trần: “Thầy Trần, con nhà thầy thật giỏi giang,  nghiệp đại học   phân công về đơn vị ở thành phố  việc.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-29.html.]
 
Trần Khánh Lai liền kéo tay áo phông cộc tay của Trần Phồn, Trần Phồn vặn , hất tay Trần Khánh Lai ,  mới hỏi thầy Trần: “Thầy Trần, chức vụ của cha ruột cháu  vẻ cao lắm   ạ?”
 
 
Thầy Trần ngạc nhiên hỏi: “Cháu  hỏi cha cháu bây giờ  gì ?”
 
 
Trần Phồn lắc đầu: “Cháu còn  kịp hỏi, cháu cũng  hiểu lắm, nghĩ mà xem, chắc là ông  cũng ghê gớm lắm,  cháu trong nhật ký  , cha ruột cháu là một   giỏi, hồi ôn thi đại học, ông  là  thi  nhất trong  tất cả  .”
 
 
 là  giỏi, thầy Trần cũng từng  , bí thư Diệp mới đến , chính là học sinh xuất sắc đỗ Đại học Kinh Đô  khi khôi phục kỳ thi đại học, thời gian học đại học còn từng  chủ tịch hội sinh viên, là một   năng lực  việc  mạnh.
 
 
Trần Phồn tiếp tục thở dài: “Giỏi giang thì  giỏi giang, chỉ là đầu óc  đủ dùng, rõ ràng   cháu  hòa hợp với  nhà ông ,  mà cứ bắt  cháu  sống ở nhà chồng cùng với  cháu,  cháu chịu nhiều ấm ức như , cuối cùng  còn cách nào,   nhà họ ép ly hôn bỏ , lúc  còn  cho  cháu mang theo  cháu, hừ!”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tiếng “hừ” cuối cùng , thầy Trần cảm thấy, mang ý mỉa mai  đậm, mặc dù ông là giáo viên vật lý, nhưng  cản trở việc ông  thể thông qua giọng điệu của Trần Phồn mà phân biệt  rằng cô bé  hề  kỳ vọng lớn   cha ruột ,  thể  là  thờ ơ.
 
 
--- Chương 17  họ Trần, Trần trong Đông Trần ---
 
 
Ngày mai học sinh mới của khối 10 bắt đầu huấn luyện quân sự, tối nay một đơn vị quân đội gần đó  cử các giáo quan huấn luyện quân sự đến trường, giáo quan của mỗi lớp   phân công, lúc  giáo quan  đến lớp học.
 
 
Thầy Trần  đến văn phòng, Trần Khánh Lai và Trần Phồn tiếp tục  về phía lớp học,  đến phía đông tòa nhà văn phòng, hai   chia tay, Trần Khánh Lai liền hỏi Trần Phồn: “Tiền trong tay chúng  đủ tiêu , em đòi tiền từ cha ruột em  gì ?”
 
 
Trần Khánh Lai   là, chúng  cũng   chút cốt khí chứ, ai ngờ Trần Phồn  : “Anh hai,  ngốc ,   cầm tiền cầu xin em nhận lấy,  em   nhận chứ?”
 
 
“Em nhận tiền của cha ruột em, đó là nhận ân huệ của  ,   ông   dạy dỗ em,   em sẽ   theo ?”