Mẹ của Hải Na bất lực : “Hải Na , đây đều là do bố con sắp xếp,   giúp  con. Mẹ giúp con dọn dẹp giường chiếu gọn gàng, con cứ ở trường ngoan ngoãn nhé,   còn  em trai con ? Con  chuyện gì  giải quyết  thì cứ tìm em trai con.”
 
 
Trong lúc hai  con  chuyện, hai  phụ nữ trung niên   lau sạch ván giường, trải chăn màn, ga trải giường và vỏ chăn cũng   trải và sắp xếp gọn gàng.
 
 
Một chiếc hộp gỗ  đặt  gầm giường. Mẹ của Hải Na  với cô bé: “Trong chiếc hộp  là quần áo của con, chiều  sẽ cho  gửi đến cho con một cái tủ đầu giường, còn  thể để thêm ít đồ.”
 
 
Cô gái đó cứ  trong ký túc xá,   khác giúp  trải giường,  đó  theo  tiễn   ngoài, mãi một lúc , cô bé mới mắt đỏ hoe bước  ký túc xá.
 
 
Vài  trong ký túc xá  , vẫn  quen  , nhưng cô gái  hành xử như ,    hợp với mấy  họ. Dù , phần lớn học sinh của trường  đều từ nông thôn thi , bình thường  chỉ tự   việc của , mà nhiều  còn  giúp gia đình  việc nhà,  đồng  lụng. Những chuyện như cô gái Hải Na cần  khác giúp trải giường, gấp chăn, dọn dẹp đồ đạc, họ chỉ từng xem  ti vi, hôm nay   xem tận mắt, ai nấy đều mở mang tầm mắt.
 
 
Cô gái đó   giường của , ngẩng đầu  xung quanh một lượt, giọng  trong trẻo : “Mình tên là Vu Hải Na, là lớp hai, các bạn tên gì? Cũng đều là lớp hai ?”
 
 
Cô bé   chuyện với Trần Phồn lúc nãy  khúc khích : “Mình tên Lưu Hiểu Ngọc, là lớp một, trong ký túc xá chúng , chỉ  bạn và Trần Phồn là lớp hai, còn  đều là lớp một.”
 
 
Vu Hải Na tò mò  mấy , Trần Phồn lúc  đang  khoanh chân  giường  cùng, liền vẫy tay với Vu Hải Na:
 
 
“Mình là Trần Phồn, lớp hai.”
 
 
Vu Hải Na mím môi . Trần Phồn cảm thấy, cô gái tên Vu Hải Na  là cô gái  nhất mà cô từng gặp.
 
 
Một cô gái khá cao  ở giường  cạnh cửa sổ  , : “Mình tên Dương Hồng.”
 
 
Sau đó    lượt tự giới thiệu,  để  ấn tượng sâu sắc nhất cho Trần Phồn là một cô gái tên Hàn Bân Bân, dáng  nhỏ nhắn, ngủ ở giường  đối diện cửa ký túc xá, đối diện với giường của Vu Hải Na.
 
 
Hàn Bân Bân  vẻ  ưa cái vẻ đỏng đảnh của Vu Hải Na, nghịch cái ba lô  tay, liếc xéo Vu Hải Na một cái: “Đã lớn thế   mà còn  để  khác giúp  cái  cái .”
 
 
Vu Hải Na cũng  giận, vẫn tươi : “Mình bệnh hơn một năm ,  nhà  yên tâm mà,  còn cách nào khác, ai cũng lo lắng cho sức khỏe của  mà.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-3.html.]
 
1_Trần Phồn lúc   khá  thiện cảm với cô gái trông  vẻ điệu đà . Ông ngoại từng ,  một ,  mắt là trực quan nhất. Người  ánh mắt trong veo như Vu Hải Na, chắc hẳn sự quan tâm của gia đình chỉ là một phần, bản  cô bé cũng là một  lương thiện.
 
 
Dương Hồng giọng   dịu dàng,  đồng hồ, : “Một lát nữa canteen sẽ mở cửa, chúng   lấy cơm nhé?”
 
 
Kết quả là mấy  đều mang cơm từ nhà đến, ngay cả Vu Hải Na cũng mang theo một hộp bánh bao nhân thịt do  nhà gói từ sáng.
 
 
Trần Phồn cầm ca đựng cơm tráng men của , xách bình thủy, đeo ba lô, liền chuẩn   canteen lấy cơm.
 
 
Dương Hồng cũng xách bình thủy,  với Trần Phồn: “Trần Phồn, chúng   cùng  nhé.”
 
 
Hai   từ phía tây sân, khi  qua phía  ký túc xá nam sinh, thấy trong nhiều phòng ký túc xá vẫn còn một  phụ ,  đường còn gặp một  phụ  ôm đệm  nhận từ phòng Hậu cần, dẫn con  về phía ký túc xá.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn  tâm như nước lặng, một  đến nhập học thì  chứ? Không   thuận lợi tìm  lớp, nộp học phí và tạp phí, tìm  ký túc xá, trải sẵn chỗ ngủ cho buổi tối  ?
 
 
Dương Hồng cao hơn Trần Phồn nửa cái đầu,  quan tâm Trần Phồn, cô bé cầm bình thủy của Trần Phồn  lấy nước nóng, để Trần Phồn  lấy cơm. Trần Phồn lấy cơm xong,  đầu   thấy Dương Hồng một tay xách một bình thủy  đợi cô bé ở đằng xa.
 
 
Trần Phồn  tự  xách bình thủy, Dương Hồng  cho: “Mình một tay xách một cái  vặn, bạn cứ bưng bát cơm của bạn cho  là  .”
 
 
Rồi cô bé  Trần Phồn từ  xuống , Dương Hồng hỏi Trần Phồn: “Trần Phồn, bạn bao nhiêu tuổi ?”
 
 
Trần Phồn nghĩ nghĩ,  với Dương Hồng: “Ngày một tháng chín   sẽ đón sinh nhật mười bốn tuổi.”
 
 
Dương Hồng ngạc nhiên  Trần Phồn: “Bạn  học sớm  ?”
 
 
Trần Phồn liền giải thích: “Mình ở với ông ngoại, hồi nhỏ ông ngoại  bận rộn    trông chừng, ông liền để  hàng xóm nhà  dẫn  đến trường. Cứ thế dần dần,  quen  với các thầy cô giáo trong trường,   ông ngoại  thấy  khá thích nghi với cuộc sống ở trường
 
 
, liền gửi  đến trường  học.”