“Không ngờ con gái Thư ký Diệp  bán hàng ở chợ đêm,   thấy tiểu thư thật sự  kinh ngạc.”
 
 
Diệp Thanh Minh  đáp: “Công việc   sang hèn, các cháu  thử sức, chúng   cha  đương nhiên  ủng hộ. Tổng giám đốc Cố lăn lộn thương trường nhiều năm, các cháu còn  học hỏi Tổng giám đốc Cố nhiều.”
 
 
Cố Minh Lễ  lớn: “Học hỏi thì  dám, cái phong thái dám nghĩ dám , dám xông pha của tiểu thư mới là đáng học nhất.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Trần Phồn trong lòng  lạnh, những lời đánh cơ phong  ai mà chẳng  ? Chú mày một  đàn ông  thuốc bổ  cho rỗng ruột, cũng chỉ dựa  tiền bạc, thuê mấy  bảo vệ xung quanh. Nếu chú mày tự  đến, với cái bản tính háo sắc ,   trùm bao đánh một trận mới là lạ.
 
 
--- Chương 200 Đứa trẻ   dạy dỗ cẩn thận, đừng  linh tinh ---
 
 
Diệp Thanh Minh cùng Cố Minh Lễ  bên đường trò chuyện, Trần Phồn   dọn dẹp đồ đạc  quầy. Tô Di giúp sắp xếp quần áo treo  giá, nhỏ giọng hỏi Trần Phồn: “Người     ? Dì   ông    mà?”
 
 
Trần Phồn trong lòng bực bội: “Ai mà  , dì ơi,   uống thuốc bổ nhiều quá, chắc   con  khó khăn đó.”
 
 
Tô Di trợn mắt  đầu   đàn ông dáng  cao lớn vạm vỡ , liền  Trần Phồn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái  gọi là gì nhỉ? Thân chính phát triển , thực  chồi bên   gì. Lại còn là  ham thích chuyện đó, cứ thế dùng thuốc bổ để nâng cao khả năng của , chậc chậc,  một  đàn ông  dục vọng hủy hoại.”
 
 
Tô Di nhỏ giọng quát: “Trần Phồn, con    linh tinh thế, để bố con  thấy thì mắng con đấy!”
 
 
Trần Phồn lè lưỡi: “Trong mắt y sĩ   nam nữ, chỉ  bệnh nhân.”
 
 
Tô Di nhanh tay  việc, cô chỉ  lập tức đưa Trần Phồn và Ưu Hải Na về nhà. Nếu những lời  của cô bé   khác  thấy, còn   sẽ rước họa gì  .
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-360.html.]
Diệp Du và Khánh Lai đạp xe,  xe chở Từ Tại Châu. Trên xe của Tô Di thì chở Trần Phồn và Ưu Hải Na. Vội vã trở về nhà, Ưu Hải Na lập tức gọi điện về cho gia đình.
 
 
Ưu Hải Na bật  trong điện thoại. Lúc   hơn mười giờ tối, Ưu Vĩ Thành và Trương Hà lập tức lái xe về Bờ Biển. Hai vợ chồng họ  hạ quyết tâm, đoạn tuyệt với Khâu Trường Phong, từ nay sẽ  theo sát bên Diệp Thanh Minh.
 
 
Tô Di ôm Vu Hải Na, khuyên nhủ: “Đừng  nữa, chúng  cùng  nghĩ cách, nhất định sẽ giải quyết  vấn đề thôi.”
 
 
Vu Hải Na    : “Em  bọn họ  ý gì, bọn họ  dùng em để đổi lấy lợi ích mà bọn họ mong . Ba em , ông  kiên quyết  đổi em , nhưng nếu bọn họ dùng  nhà em để uy h.i.ế.p thì ? Trong nhà máy của ba em  hơn trăm công nhân, ba em dẫn dắt họ kiếm tiền nuôi con cái ăn học,   lớn tuổi kiếm tiền để xây nhà cưới vợ cho con. Nếu ba em gặp chuyện, những   còn  thể kiếm tiền nữa ?”
 
 
Trần Phồn thở dài bất lực: “Chị Na, chị nghĩ nhiều quá ,  ba em ở đây,  em ở đây, lẽ nào  thể trơ mắt  chị nhảy  hố lửa ? Chị đừng thấy em nhỏ, nhưng lúc quan trọng em là một báu vật đấy, em  thể giúp chị đánh lưu manh, em còn  thể an ủi chị đừng quá đau buồn.”
 
 
Vu Hải Na  lời  của Trần Phồn chọc cho phì : “Em đúng là chị em  của chị cả đời . Chị nghĩ kỹ ,   dù chị   lấy chồng cả đời, chị cũng  ở bên em thật .”
 
 
Trần Phồn xua tay: “Không đến nỗi  đến nỗi. Chị xinh  như , gen  như ,  sinh thêm mấy đứa con thì   xứng đáng với việc trời ban cho chị dung mạo  chứ? Chị cứ xem chuyện  như một cái hố nhỏ  đường đời thôi, em kéo chị vòng qua ,  gì mà  sợ chứ. Giữa thanh thiên bạch nhật, chúng  là xã hội pháp quyền,  ai ép lương  kỹ nữ .”
 
 
Diệp Thanh Minh  vui : “Cái lời phê bình  điểm danh  của con ba  ghi nhớ , ba nhất định sẽ luôn khắc cốt ghi tâm, nhất định sẽ lấy đó  gương.”
 
 
Mấy  đều bật , riêng Diệp Du thì  bận tâm lắm, : “Có tí chuyện như  mà xem mấy  sầu não kìa. Chúng  cứ  gì cần , đông  như , lẽ nào còn  bảo vệ  một cô gái ?”
 
 
Diệp Thanh Minh nghiêm túc : “Không  vì đông ,   vì mấy đứa thấy   võ lực cao là  thể phòng  những kẻ  tâm cơ tính toán. Chuyện  thực   khó giải quyết lắm, chỉ cần Cố Minh Lễ rời khỏi đây là . Chỉ là thành phố hiện đang cố gắng hết sức để tranh thủ đầu tư từ Cố Minh Lễ, dù  thì tập đoàn Cố thị của họ là một doanh nghiệp gia đình lâu đời ở Hong Kong, liên quan đến nhiều ngành nghề, là một doanh nghiệp đầu tư mà  nhiều nơi đang cố gắng lôi kéo.”
 
 
Trần Phồn liền : “Người  đừng  bề ngoài  vẻ  đây, qua một thời gian nữa sẽ lực bất tòng tâm thôi, đến lúc đó ông  còn sức để đầu tư gì nữa ?”
 
 
Tô Di  nhớ đến câu Trần Phồn  gì đó về  chính chồi phụ, liền gọi một tiếng Trần Phồn, ý là  cho Trần Phồn  tiếp, nhưng  khiến mấy  còn  ở đó vô cùng tò mò.