Món quà   tặng Trần Phồn là một ít bánh kẹo miền Nam. Đồ vật  đáng giá, Tống Chí Kiệt liền  với Trần Phồn: "Đây chỉ là chút tấm lòng của tớ thôi. Đi vòng quanh thành phố đó mấy vòng, tớ cảm thấy gần hai mươi năm qua  cứ như sống vô ích . Trần Phồn, nếu    dẫn tớ đến miền Nam, tớ sẽ   ý định thi  trường học ở đó, cũng sẽ   ý nghĩ kiếm tiền trong kỳ nghỉ. Cuộc sống gia đình tớ  thể cải thiện nhiều như , đều là nhờ  đó."
 
 
Trần Phồn  dám nhận công. Tống Chí Kiệt là   tâm,   tâm chỉ cần khơi gợi một chút là  thể bừng tỉnh giác ngộ. Chứ nếu là    tâm,   dặn dò tỉ mỉ đến mấy thì e là cũng chẳng  ý tưởng gì .
 
 
Tống Chí Kiệt  bận, để đồ  cho Trần Phồn xong,    đến lớp em gái  tìm , gửi  ít tiền, ít đồ,  vội vã  về.
 
 
Thực   chỉ Tống Chí Kiệt bận rộn, mà cả Khánh Lai và   cũng  bận. Tối Trần Phồn tan học buổi tự học tối về gọi điện về nhà ở Trần Điền, Diệp Du ,    đến Trần Điền, bỏ hành lý xuống là  bắt đầu bận rộn, ngày nào cũng bận đến nửa đêm, sáng sớm tinh mơ   dậy tiếp tục bận, còn mệt hơn cả ở trường.
 
 
Vu Hải Na quen Tống Chí Kiệt, giờ  chơi liền đến tìm Trần Phồn: "Người đến tìm    Tống Chí Kiệt ? Anh  về nhà nghỉ lễ  ?"
 
 
Trần Phồn đáp một tiếng "Ừ",  kể chuyện Tống Chí Kiệt chuẩn   chợ phiên bày hàng bán đồ cho Vu Hải Na , Vu Hải Na  chút bâng khuâng: "Nhìn các  xem, ai cũng bận rộn cả,  tớ  chẳng  chút hứng thú nào để bận rộn  nhỉ?"
 
 
Trần Phồn  Vu Hải Na đang mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen dáng , gương mặt xinh  rạng rỡ nhưng ẩn chứa chút m.ô.n.g lung, cảm thán : "Tống Chí Kiệt cố gắng như  là vì    gánh vác cả gia đình. Anh   chỉ  kiếm tiền đóng học phí, kiếm tiền sinh hoạt cho bản , mà còn  một cô em gái. Tiền học phí và sinh hoạt của em gái   cũng  nghĩ cách kiếm . Mà  xa hơn,  khi  nghiệp đại học,   sẽ  mua nhà, cưới vợ, em gái   học đại học cũng tốn  nhiều tiền. Hiện giờ   chỉ  thể dựa  các kỳ nghỉ để nghĩ cách kiếm thêm."
 
 
Thấy Vu Hải Na  chăm chú, Trần Phồn tiếp tục : "Còn ,   thiếu ăn thiếu mặc, mỗi ngày chỉ phiền não vì dậy quá sớm, phiền não vì  hiểu bài của giáo viên, lo lắng  thi  . Người khác  thể so với  ."
 
 
Vu Hải Na : "Tớ cũng  những phiền não khác chứ. Chuyện mùa hè  cũng  cùng tớ trải qua , dù  chuyện  qua, nhưng ai  thể đảm bảo   tớ sẽ  gặp  chuyện như  nữa chứ? Bố tớ , chỉ cần bản  tớ đủ mạnh mẽ thì sẽ  ai dám gây sự. Thành tích học tập của tớ   ,   mạnh   thì cứ   thành tích. Tớ tự   ở mức nào , dù  cố gắng, nỗ lực đến mấy cũng  thể học giỏi như Vu Hải Bân ."
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-392.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Vu Hải Bân thi giữa kỳ xếp thứ hai trong lớp, tổng điểm kém Trần Cương mười mấy điểm,  cách   rút ngắn. Sau khi  kết quả, lão Trần  khen ngợi Vu Hải Bân một trận,  đó  dặn dò một tràng, bảo   tuyệt đối   kiêu ngạo vì  tiến bộ, nhất định  giữ vững đà tiến , việc vượt qua Trần Cương cũng   là  thể.
 
 
Vu Hải Na nghĩ đến những lời lão Trần khen Vu Hải Bân mà  nhịn  : "Hèn chi lão Trần  là giáo viên ưu tú chứ, về khoản nắm bắt tâm lý  khác thì  ai bì kịp! Vu Hải Bân cứ nghĩ  trưởng thành lắm, hừ,    , sớm   lão Trần nắm thóp . Cứ chờ mà xem, với kiểu  dỗ  răn của lão Trần, chắc là điểm thi cuối kỳ còn tiến bộ nữa đó."
 
 
--- Chương 222 Chuyện  thì  nghĩ đến   ---
 
 
Trần Phồn mong kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng kết thúc, cô  về Trần Điền,  cùng Khánh Lai và   chiến đấu.
 
 
Vừa lo lắng, tâm trạng liền trở nên nôn nóng. Trần Phồn tự   nhận , nhưng thầy Trần thì   thấu.
 
 
Trong  thời gian trống  buổi tự học tối, thầy Trần đến lớp, gọi Trần Phồn: "Đi nào, thầy trò   văn phòng  xuống  chuyện đàng hoàng chút."
 
 
Trần Phồn đang  một bài tập Vật lý,  chút  kiên nhẫn: "Thầy là thầy ruột của em đó,  xem, em đang  bài đây ,   thời gian rảnh để buôn chuyện với thầy."
 
 
Thầy Trần cũng  vội, chỉ dựa  bàn học của Trần Phồn, mỉm  hỏi: "Em   đối với một  mà ,  nâng cao thành tích học tập thì điều gì là quan trọng nhất ?"
 
 
Trần Phồn đặt bút xuống,  khẳng định : "Giáo viên là quan trọng nhất. Truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc, giáo viên giỏi thì học sinh tự nhiên sẽ học ."
 
 
Thầy Trần  : " . Tâm lý của học sinh là quan trọng nhất. Tâm lý  thì thầy giáo  kém một chút cũng  ảnh hưởng đến việc học sinh đạt điểm cao. Còn nếu tâm lý  , dù  giáo viên xuất sắc nhất dẫn dắt cũng  thể đạt điểm cao ."