Chỉ trong chốc lát, cô   xong phần điền từ  nháp,   cả phần  hiểu văn ngôn. Sau đó, Trần Phồn  thèm quan tâm đến Thẩm An Vũ nữa.
 
 
Thẩm An Vũ  tờ giấy nháp đầy chữ như thể  tìm  kho báu. Cậu  ngẩng đầu  hai giám thị đang   bục giảng, một  cúi đầu   đang xem gì,   thì ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ  trần nhà lớp học. Trong lòng thầm đắc ý,   bắt đầu chép đáp án  bài thi của .
 
 
Kỳ thi kết thúc,  khi bài thi  thu lên, Thẩm An Vũ trịnh trọng  với Trần Phồn: “Cậu chính là ân nhân tái tạo của . Sau  ở trường,  sẽ che chở cho .”
 
 
Trần Phồn bĩu môi: “Mỗi  thôi á? Cậu còn  thuộc cả câu "Đại Tông phu như hà Tề Lỗ thanh vị liễu", mà còn đòi che chở cho  ư? Nghe  khuyên một câu ,  đ.â.m lao thì  theo lao. Cậu tranh thủ kỳ nghỉ, ở nhà học bù thật   . Cậu       ở Sở Giáo dục ? Bảo   mời mấy thầy cô giáo giỏi về kèm cặp thêm cho  .”
 
 
Thẩm An Vũ gãi đầu: “Bình thường  học  mệt lắm , nghỉ lễ ở nhà nghỉ ngơi   hơn ?”
 
 
Trần Phồn    chuyện với cái tên trông cứ như con trai ngốc của nhà địa chủ  nữa, cô thu dọn đồ đạc    ngoài. Hôm nay thời gian ăn trưa khá dài, cô  thể  căn tin phía Nam mua chút đồ ăn  thích.
 
 
Vì sáng ngày  thi xong là đến kỳ nghỉ đông, Trần Phồn ở đây  hết sạch đồ ăn dự trữ nhưng cô cũng  gọi Tô Di đến tiếp tế, kiên quyết đợi thi xong về nhà  mới bổ sung. Tô Di cuối năm  nhiều việc,   lo công việc công ty,   bận rộn tặng quà Tết cho khách hàng, Trần Phồn  gọi điện dặn cô   cần gửi đồ nên cô   đến nữa.
 
 
Thẩm An Vũ theo  Trần Phồn  khỏi lớp 11/2. Trần Phồn cùng Dương Hồng và Vu Hải Na  về phía căn tin phía Nam. Đến căn tin thì phát hiện,  khá nhiều  cũng  cùng ý nghĩ với cô. Nhìn những  đang chen chúc  cửa sổ phát cơm, Trần Phồn  dám chen , cái  hình nhỏ bé  của cô nhỡ  chen hỏng thì .
 
 
Vu Hải Na và Dương Hồng cũng ngại chen , liền nghĩ đợi một lát, đợi nam sinh trong lớp đến  nhờ họ giúp lấy thức ăn.
 
 
Thẩm An Vũ thấy Trần Phồn   cửa sổ lấy đồ ăn liền  tới, hỏi cô: “Cậu  ăn gì?  lấy giúp .”
 
 
Trần Phồn cũng  khách sáo, nhét hộp cơm của   tay  ,  nhét thêm mấy phiếu ăn: “Cậu cứ  mà lấy cho  một món rau, một món mặn nhé. Nghe  sườn hầm ở đây ngon,  lấy cho  món sườn hầm .”
 
 
Thẩm An Vũ  chút đắc ý: “    , căn tin trường  là do một  họ hàng của  thầu đó. Hôm nay   cảm ơn  thật  mới .  dẫn  qua bên , ở đó  một quầy chuyên phát cơm cho giáo viên, thức ăn ở đó ngon hơn bên  nhiều.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-399.html.]
 
Trần Phồn  , còn  chuyện   nữa , liền dứt khoát cầm luôn hộp cơm của Dương Hồng và Vu Hải Na trong tay, giục Thẩm An Vũ: “Nhanh lên nào,  thôi.”
 
 
Trong cùng  một quầy chuyên phát cơm cho giáo viên. Thức ăn ở đây khá đắt, học sinh bình thường ít khi đến lấy, nhưng Thẩm An Vũ thì ngoại lệ. Bác cấp dưỡng  thấy Thẩm An Vũ liền chào hỏi từ xa: “Ồ, An Vũ đấy , hiếm khi thấy cháu đến đây lấy cơm nhỉ, hôm nay  ăn gì?”
 
 
Thẩm An Vũ đặt bốn hộp cơm lên quầy: “Chú Lưu, phiền chú lấy giúp mỗi hộp cơm một món rau, một món mặn ạ.”
 
 
Trần Phồn xích  gần,  thấy bên trong  bốn chiếc thau lớn nghi ngút khói, một món thịt kho tàu, một món sườn hầm khoai tây, một món cải thảo hầm đậu phụ, và một món thịt băm xào củ cải thái sợi.
 
 
Trần Phồn hỏi Dương Hồng và Vu Hải Na  ăn món gì,  khi  với chú Lưu, chú Lưu thu phiếu ăn. Trần Phồn  gọi thêm cho  một suất thịt kho tàu và một suất cải thảo hầm đậu phụ.
 
 
Chú Lưu  Trần Phồn đang   quầy, mắt mở to  chú lấy thức ăn, liền  tủm tỉm hỏi: “Cháu là em gái của Khánh Lai  ?”
 
 
Trần Phồn kinh ngạc mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt hạnh tròn xoe tràn đầy ngạc nhiên, khiến chú Lưu càng vui vẻ hơn.
 
 
“Khánh Lai từng dẫn cháu đến căn tin bên  ăn cơm. Hai hôm  Khánh Lai về, còn tặng chú hai cây thuốc lá. Thằng bé , lúc nào cũng khách sáo như .”
 
 
Trần Phồn đương nhiên  bỏ lỡ cơ hội thuận nước đẩy thuyền , “Cháu nhớ chú mà,  đây chú   việc ở quầy .”
 
 
Chú Lưu hớn hở : “Chân chú mấy năm   thương, đến khi trời lạnh thì đau  chịu nổi. Khánh Lai tặng chú mấy miếng cao dán, hiệu quả lắm. Hai năm nay, năm nào Khánh Lai cũng gửi cao dán cho chú  mùa thu. Cái chân chú đây, may mà  cao dán của Khánh Lai đó.”
 
 
Trần Phồn  , liền tự hào : “Chú Lưu,  khi ông ngoại cháu mất, cao dán  là do cháu và  hai cháu cùng nấu đó. Công thức cao dán, ông ngoại đều truyền  cho cháu . Sau  chú  chỗ nào  khỏe, cứ tìm cháu là .”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Chú Lưu  xong  ngạc nhiên: “Cháu còn  tài  nữa , bọn trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng giỏi giang.”