Trần Phồn “Ồ” một tiếng, nghĩ đến buổi sáng Thẩm An Vũ   trai     nghiệp trường cảnh sát,  phân công về công tác ở cục công an huyện, trong lòng  chút hiểu , hóa  đây là  trai  .
 
 
Vu Hải Na  đuổi theo hỏi: “Sao   ?”
 
 
Thẩm An Vũ liền gọi một tiếng “”, quả nhiên, cô Tô và  đàn ông  liền  về phía bọn họ,  cùng   tới.
 
 
Trần Phồn và   gọi cô Tô, nhưng Thẩm An Vũ  gọi một tiếng “chị dâu”. Vu Hải Na “a ôi” một tiếng,  hỏi: “Cô Tô ơi, bao giờ thì chúng em  ăn kẹo cưới của cô ạ?”
 
 
Cô Tô vốn    giỏi ăn ,  Vu Hải Na hỏi  chút ngượng ngùng. Ngược ,  trai Thẩm An Vũ   : “Sắp , đến lúc đó nhất định sẽ bảo cô Tô của các cháu gửi nhiều kẹo cưới cho các cháu.”
 
 
Vu Hải Na  : “Cô Tô ơi, chuyện  cô giấu kỹ thật đó.”
 
 
Cô Tô thản nhiên : “Đây là chuyện riêng của hai chúng ,  cần thiết  rêu rao cho tất cả   cùng .”
 
 
Anh trai Thẩm An Vũ gọi Thẩm An Vũ một tiếng: “Em  về ký túc xá nghỉ ngơi , lang thang ở đây  gì?”
 
 
Thẩm An Vũ  thẳng thừng: “Em thi cả ngày, thi đến mức đầu óc  cuồng, tan tự học   đây giải tỏa một chút   ?”
 
 
Trần Phồn chào cô Tô,  kéo Vu Hải Na và Dương Hồng  về phía ký túc xá. Đi xa , cô mới hỏi Vu Hải Na chuyện của Thẩm An Vũ.
 
 
“Cha của Thẩm An Vũ,  đây là cục trưởng cục thành phố,    điều về sở tỉnh,    thể  phó sở trưởng,   uy tín.”
 
 
Trần Phồn liền tò mò: “Sao Thẩm An Vũ  theo gia đình lên tỉnh học cấp ba? Tài nguyên giáo dục ở tỉnh thành chắc chắn  hơn huyện  nhiều chứ?”
 
 
Vu Hải Na  hỏi: “Vậy   cho   xem, tại     học cấp ba ở thành phố? Tài nguyên ở thành phố  hơn huyện  nhiều chứ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-401.html.]
“   là vì  thích ở đây mà, ở đây  các , còn  những thầy cô giáo mà  yêu quý. Với thành tích học tập hiện tại của ,   thể thi đậu  trường đại học lý tưởng của , tại     thích nghi  với một môi trường học tập xa lạ chứ?”
 
 
Vu Hải Na liền : “Ông bà nội của Thẩm An Vũ đều ở đây mà.  từng cùng bố  đến nhà họ thăm hỏi ông bà nội nhà họ Thẩm . Không chỉ Thẩm An Vũ vẫn học ở Hưng Long, ngay cả  của Thẩm An Vũ cũng  từng chuyển công tác.   bố  , bố của Thẩm An Vũ năm đó  lính ở nơi khác, là một   của Thẩm An Vũ  nuôi con,  ở nhà chăm sóc  già,  vất vả.”
 
 
Cha của Vu Hải Na cũng là quân nhân xuất ngũ, còn từng tham gia chiến trường Nam Cương. Ông   thể phát triển doanh nghiệp đến quy mô như hiện nay, cũng là nhờ sự giúp đỡ của một  đồng đội.
 
 
Ngày hôm  thi, Thẩm An Vũ vẫn như cũ, đợi Trần Phồn  xong bài thi, kiểm tra  một lượt,  đẩy bài thi của  đến  mặt Trần Phồn. Trần Phồn liền chọn những câu  thấy dễ, ước chừng  cho    tám chín mươi điểm, phần còn  thì để Thẩm An Vũ tự  phát huy.
 
 
Buổi chiều thi xong, Khánh Lai, Diệp Du và Vệ Thừa  đến.
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Họ  đặt phòng ở khách sạn quen thuộc, chỉ chờ buổi tối   cùng đến ăn bữa cơm với giáo viên chủ nhiệm của họ.
 
 
Trần Phồn liền hỏi tình hình bán rượu hoàng tửu mấy ngày nay. Diệp Du  vui vẻ: “Chúng   bán rượu hoàng tửu đến tận tỉnh thành . Chiều nay bên đó  cho xe đến chở hơn hai trăm cân. Vẫn  cảm ơn Vệ Thừa thôi.”
 
 
Vệ Thừa liên tục   dám: “Cũng là do rượu hoàng tửu của các bà các cô  . Rượu ngon thì  sợ ngõ sâu.”
 
 
Trần Phồn  ngạc nhiên: “Thế mà  bán  đến tận nơi xa như  ? Các  thật giỏi.”
 
 
--- Chương 228: Khánh Lai ,   luôn  nhé ---
 
 
Khánh Lai trở về bán rượu hoàng tửu,  chỉ  Vệ Thừa giúp bán  nhiều về tỉnh thành, mà ngay trong huyện Ngô Văn Bác, Chu Hải Hàng và Tôn Nhất Minh cũng giúp bán  ít.
 
 
Rượu hoàng tửu ,   từ đại hoàng mễ hoặc tiểu mễ, khi trời nóng dễ lên men  và  chua, nhưng khi trời lạnh thì   vấn đề gì. Đến tháng Chạp,   nhiều phương pháp dân gian để  hoàng tửu,  khi  xong, hoặc là tự uống, hoặc là mang  biếu. Còn việc như Kỷ Khánh Lai và bạn bè, bán  lượng lớn  bên ngoài thì  ít.
 
 
Kỷ Khánh Lai còn mang một thùng đến cho chủ nhiệm lớp . Tối đó, trong bữa ăn, thầy Dương, chủ nhiệm của Kỷ Khánh Lai,   học trò cưng của  mà lòng  mãn nguyện: “Khánh Lai , em   thành tựu như bây giờ, thầy mừng cho em lắm, thật sự đấy. Sau kỳ nghỉ hè năm ngoái, khi em  ông nội em qua đời, thầy  lo lắm, thầy sợ em sẽ bỏ học   vì cuộc sống khó khăn. Lúc em giao sổ tiết kiệm ông nội để  cho thầy giữ, thầy  nghĩ,   cất nó ở một nơi mà ngay cả vợ  cũng  tìm thấy.”
 
 
Tôn Nhất Minh “phụt” một tiếng  : “Thầy Dương, em  tin là thầy giấu  gầm giường mà cô giáo  phát hiện  .”