Diệp Thanh Minh  chút xót xa : "Con bé , từ nhỏ   Khánh Lai, tức là con nuôi của  vợ cả , nuôi lớn. Khi Khánh Lai  học tiểu học, ông ngoại nó bận việc phòng khám nên  trông , Khánh Lai liền dắt nó  học cùng. Khánh Lai , em gái Phồn Phồn của nó, dù chỉ là   ké,  mà còn hiểu nhiều hơn một  bạn học trong lớp. Sau , ông ngoại nó thấy  cần thiết  trì hoãn thêm, nên cho con bé  học sớm hai năm. Đến mùa thu , Phồn Phồn sẽ mười sáu tuổi."
 
 
Những lời cuối cùng, Bí thư Luân  thể  , Diệp Thanh Minh  tự hào.
 
 
Trong lòng Bí thư Luân   chút chua xót, liền : " mời  qua đây là  chuyện  nhờ. Anh cứ     , xem việc  Phồn Phồn  giúp  ."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Diệp Thanh Minh  ngờ  là nhờ Phồn Phồn giúp đỡ, lập tức nghĩ trong nhà Bí thư Luân ai  sức khỏe  ,  đó liền  Bí thư Luân : "  một cô em vợ, từ nhỏ  theo vợ ,    còn giúp vợ  nuôi lớn mấy đứa con nhà . Sau đó, cô em vợ  của  kết hôn với một quân nhân, cũng là cô  mệnh  , em rể   hy sinh  chiến trường biên giới phía Nam. Lúc đó con của em vợ  mới ba tuổi, cô  một  nuôi con. Thằng cháu ngoại  năm ngoái thi đại học  ,   gửi đến trường cấp ba Hưng Long để ôn thi . Cô em vợ  chịu đựng nhiều năm như , cơ thể  suy sụp , mấy hôm   ngất ở cơ quan, đưa  bệnh viện, tình trạng    lắm. Anh bạn Diệp,    thể nhờ con gái  khám bệnh cho em vợ   ?"
 
 
Diệp Thanh Minh  ngờ  là chuyện như ,  cũng  dám     , trong lòng suy nghĩ cấp tốc, chỉ  thể đáp: "Bí thư Luân, chuyện   còn  hỏi ý kiến con gái  , xem con bé nghĩ thế nào."
 
 
Bí thư Luân liền : "Anh bạn Diệp,  phiền  về nhà hỏi giúp  nhé. Nếu ,  sẽ đích  đến mời con gái   khám."
 
 
Diệp Thanh Minh liên tục   dám, thẳng thắn: "Bí thư Luân,  cũng      từ 
 
 
 con gái   y thuật. Chỉ  một điều, con gái    chứng chỉ hành nghề y. Tuy con bé cũng từng khám bệnh cho  khác, cũng kê đơn thuốc, nhưng đều là do cơ duyên hoặc cho những   cận. Nếu con bé đồng ý, mong Bí thư Luân giúp đỡ che giấu một chút, đừng để  ngoài ."
 
 
Bí thư Luân liên tục gật đầu: "Chuyện  đương nhiên . Dùng  thì  nghi ngờ, nghi ngờ thì  dùng. Đạo lý   hiểu."
 
 
Diệp Thanh Minh trở về văn phòng của , cũng  ở  lâu, thật sự là  thể ở thêm nữa. Anh  dậy khoác áo khoác,  với thư ký Nghiêm ở văn phòng đối diện: "Tiểu Nghiêm,   việc gì thì về nhà . Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, chúng  cũng về nhà sớm chuẩn  đón Tết. Điện thoại cầm tay  giữ thông suốt,  việc gì thì liên lạc kịp thời."
 
 
Thư ký Nghiêm đáp lời, đợi Diệp Thanh Minh xuống lầu, lúc  mới bắt đầu dọn dẹp văn phòng của Diệp Thanh Minh và của , khóa cửa,  xuống lầu về nhà.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-436.html.]
 
Diệp Thanh Minh đẩy cửa , liền ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn. Phòng khách   ai, ba đứa trẻ đều đang bận rộn trong bếp.
 
 
Thay dép lê xong, Diệp Thanh Minh bước  bếp, liền thấy Khánh Lai đang đeo tạp dề bận rộn  bếp, Trần Phồn và Diệp Du mỗi đứa cầm một đôi đũa, tay bưng một cái bát,  khỏi lắc đầu.
 
 
Trần Phồn thấy Diệp Thanh Minh về, vui vẻ gọi một tiếng "Bố ơi", dùng đũa kẹp một viên thịt nhỏ nhét  miệng Diệp Thanh Minh: "Cái  là  hai  chiên xong đó bố, ngon  ạ?"
 
 
Mùi thơm của mỡ  kích thích bởi nhiệt độ cao  cho  dày trống rỗng của Diệp Thanh Minh càng thêm cồn cào. Anh gật đầu về phía bát, Trần Phồn  tủm tỉm  kẹp thêm một viên nữa nhét  miệng .
 
 
--- Chương 251: Câu trả lời của Diệp Thanh Minh ---
 
 
Bàn ăn đầy ắp món ngon, Diệp Thanh Minh lấy  một chai rượu ngon  cất giữ nhiều năm từ thư phòng của , ngoại trừ Trần Phồn, mỗi  đều  rót một ít rượu  đáy ly.
 
 
"Không  tiếc rượu các con , mà là sợ các con uống nhiều quá. Nhà   mà, rượu chỉ là thứ để thêm vui thôi, chúng  cứ quây quần bên ,  chuyện, trò chuyện thật thoải mái."
 
 
Trần Phồn bất mãn  ly nước trái cây  mặt : "Bố ơi, bố tiếc rượu ngon của  thì cứ  thẳng  ạ. Mỗi  một tí  đáy ly,  còn cho con một ly nước trái cây,  bảo là  chuyện, trò chuyện. Hay là chúng  uống  hết , con thấy trong thư phòng bố   ít  ngon đó."
 
 
Tất cả    mặt đều bật  ha hả. Diệp Thanh Minh bất đắc dĩ  : "Bố  con  nếm thử mùi vị rượu  thế nào, nhưng con  thành niên, tuyệt đối   đụng  rượu. Đợi con trưởng thành , bố nhất định sẽ cùng con uống vài chén thật ngon,  ?"
 
 
Trần Phồn bẻ ngón tay tính cho Diệp Thanh Minh xem: "Xem , xem , còn  mấy năm nữa lận đó. Bố bắt con ngửi mùi rượu của  ,  uống nước trái cây  cùng, thật tàn nhẫn!"
 
 
Diệp Thanh Minh cũng  bận tâm đến những cảm xúc nhỏ nhặt của Trần Phồn nữa, giơ ly rượu lên: "Nào, cụng ly  ."