Trần Phồn xoay  một cái, hừ một tiếng từ mũi: “Em    phạt mười vòng đấy, chạy  mặt tất cả các bạn học khối Mười,    em trong lòng đau khổ thế nào ? Chỉ nhiêu đây thôi mà   em tha thứ cho  ?”
 
 
Diệp Mẫn hỏi: “Vậy em  , em    mới  thể tha thứ cho ?”
 
 
Trần Phồn nghĩ một lát: “Em vẫn  nghĩ     mới tha thứ cho ,  là em cứ ghi nợ   nhé?”
 
 
Diệp Mẫn  đùa: “Anh sợ thời gian dài  em quên mất, em cứ nhận quà xin  của  , chúng  cứ xem như chuyện   qua    ?”
 
 
Trần Phồn xua tay,  nghiêm túc : “Em  một quyển sổ ghi chép, chuyên để ghi ai  đắc tội với em, thời gian, địa điểm, sự việc diễn  thế nào, em đều ghi  rõ ràng, sẽ  quên .”
 
 
Diệp Mẫn bó tay, hai  cứ   cửa ký túc xá như  cũng   thể thống gì, liền khoác vai Trần Phồn,  về phía tòa nhà văn phòng,    : “Em gái  của ,  sai , em   gì cũng , chỉ là đừng để  mất mặt  mặt đồng đội   ?”
 
 
Trần Phồn nhíu mày nghĩ một lát: “Nói  nhé, em thấy  là  ở nơi khác đến đây kiếm sống  dễ dàng, nên mới tha thứ cho   , nếu   , tội chồng chất lên ba bậc!”
 
 
Diệp Mẫn chỉ  thể liên tục gật đầu: “Được,  đảm bảo   sẽ luôn  về phía em, em thấy thế nào?”
 
 
Trần Phồn : “Đây là   đấy nhé, đừng đến lúc em mà cãi vã với  kế của em,   giúp bà  bắt nạt em.”
 
 
Diệp Mẫn chợt hiểu , hóa  con bé  đang đợi   ở đây, liền : “Em yên tâm , hai chúng  chung một họ mà,     thể   về phía  chung một họ,   giúp  khác chứ?”
 
 
Trần Phồn  : “Anh đừng nghĩ như  nhé, cháu họ Trần, cháu  hứa với ông ngoại , cháu sẽ nối dõi tông đường nhà họ Trần chúng cháu,   con cháu cháu sinh , đều   một  mang họ Trần.”
 
 
Diệp Mẫn bật : “Cái con bé   trời cao đất rộng , em mới mấy tuổi mà  nghĩ đến chuyện sinh con ?”
 
 
Trần Phồn nghiêm túc : “Đến tuổi thì kết hôn, đến lúc thì sinh con, đây  là quy luật tự nhiên, cũng là quy luật xã hội, tồn tại một cách bình thường như  tại   né tránh?”
 
 
Diệp Mân   gì nữa, nhét túi đồ  tay Trần Phồn: “Mau về ký túc xá , đừng để lỡ việc vệ sinh cá nhân của em.”
 
 
Trần Phồn xách túi đồ  về phía ký túc xá, thấy Trần Khánh Lai đang đợi ở ngã ba đường xi măng dẫn  sân thể dục, cô chạy mấy bước tới gọi “ hai”.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-44.html.]
 
Trần Khánh Lai  ánh đèn đường vàng vọt, thấy Trần Phồn   mới yên tâm: “Vừa nãy  đến ký túc xá tìm em,   bảo em  giáo quan gọi  ,     gì em chứ?”
 
 
Trần Phồn đắc ý giơ túi đồ lên: “Hắn dám ! Anh hai, xem , đây là Diệp Mân mua để tạ  đấy,  mang mấy túi về chia cho các  trong ký túc xá .”
 
 
Trần Khánh Lai  qua, giật , cả một túi  là bánh quy nhãn hiệu tối qua, một túi   bảy, tám tệ, trong thời đại  thì đây là một món đồ đắt tiền. Trong túi  tới hơn chục gói, đủ các loại hương vị.
 
 
“Cái  trai  của em đúng là giàu thật, một túi  đủ tiền sinh hoạt của chúng  cả tháng .”
 
 
Trần Phồn bắt đầu tìm hương vị mà Trần Khánh Lai thích: “Đấy là   đáng đời, ai bảo  dám đắc tội với ? Đứa em gái như  vốn   dễ dàng gì,   lo bảo vệ  tử tế,  còn ức h.i.ế.p  thế . Để   với bố ruột xem bố mắng  thế nào.”
 
 
Trần Khánh Lai  cô em gái mượn oai hùm,  lắc đầu.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Tìm  mấy túi Trần Khánh Lai thích ăn, Trần Phồn liền dúi hết  lòng .
 
 
Thế nhưng, hai  cứ thế  bên đường chia đồ,  Diệp Mân  theo phía   thấy. Vì mấy gói bánh quy ,     nhún nhường  còn tốn một tháng tiền trợ cấp để mua, cái con bé vô lương tâm ,  lưng cái là mang  chia cho  khác.
 
 
Chắc là vì em gái vẫn   thiết với   lắm, Diệp Mân tự nhủ,    đối xử  hơn với em gái. Khi em gái   cái  của  , tự nhiên sẽ  trân trọng những thứ   tặng. Anh  vẫn còn nhiều  gian để nỗ lực tiến bộ.
 
 
Hai ngày  trôi qua  yên bình. Sáng thứ Bảy là lễ duyệt binh của trường, nhưng Trần Phồn  tham gia, cô  về cùng Trần Khánh Lai để  lễ ngũ thất cho ông ngoại.
 
 
Chuyện  Diệp Thanh Minh chắc   với thầy Trần và Diệp Mân , chiều thứ Sáu  buổi diễn tập ở sân thể dục, nhưng Diệp Mân cũng  cho Trần Phồn tham gia.
 
 
Sáng sớm thứ Bảy,  giờ ăn sáng, Trần Khánh Lai  mang hành lý đơn giản đến ký túc xá tìm Trần Phồn.
 
 
Học sinh lớp 11 và 12 hôm nay sẽ về nhà nghỉ cuối tuần dài, Trần Khánh Lai nhân tiện   về sẽ mang thêm một  quần áo mùa đông đến.
 
 
Hai  em  khỏi cổng trường thì thấy một chiếc Santana màu đen đậu bên ngoài.
 
 
Thấy họ, Diệp Thanh Minh đẩy cửa xe ghế lái , vẫy tay với hai .