Trần Phồn liền : “Dì ơi, dì  nghĩ con là  chịu thiệt thòi ? Anh hai con còn , trong lòng con  một cuốn sổ nhỏ đấy, ai mà đắc tội với con, con sẽ ghi . Tại chỗ  trả thù , con sẽ ghi  sổ, lúc nào trả thù , con sẽ  chút do dự.”
 
 
Tô Di càng vui vẻ hơn: “Không  ai tự  về  như con cả. Mùa hè  dì vẫn luôn suy nghĩ, dì dạy con thật sự  . Hồi Tinh Tinh còn nhỏ, rõ ràng hai  con chúng  nương tựa  , những ngày tháng khó khăn đó nó đều  thấy,    ghi nhớ trong lòng chứ? Phồn Phồn , con còn nhỏ, nhưng  hiểu nhiều đạo lý, Tinh Tinh, cô gái hai mươi mấy tuổi    thể hiểu. Con gái dì  , bây giờ dì  dám kỳ vọng quá nhiều  nó.”
 
 
Trần Phồn  nghiêm túc : “Dì ơi,  những thứ  ăn sâu  cốt cách . Ông ngoại con thường , cha  hùng con hảo hán, câu     chơi . Rất nhiều thứ  truyền  qua huyết mạch từ đời  sang đời khác, giống như con . Ông ngoại  con  thiên phú học y  cao, đó là vì  nhiều đời tổ tiên con  học những thứ đó  trong xương tủy , nếu , thiên phú  của con từ  mà  chứ,   ạ?”
 
 
Tiếng “  ạ?”  khiến Tô Di bật  sảng khoái: “Dì  mà, đưa con  cùng thì  đường tâm trạng dì sẽ  lên thôi. Khi đến tỉnh thành, con hãy cùng dì đến thăm một khách hàng ,  đó dì sẽ đưa con  trung tâm thương mại mua sắm, chúng  tìm một chỗ ăn trưa, ăn xong bữa trưa thì  về.”
 
 
Trần Phồn thương Tô Di: “Dì ơi,  dì  mang theo tài xế ạ? Đi  về về mấy trăm cây , một  dì lái xe  mệt.”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Những chiếc xe phía   lượt qua trạm thu phí,  đúng lượt Tô Di. Nhận lấy một tờ giấy từ trong trạm thu phí đưa , Tô Di xoay vô lăng, chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh lên đường cao tốc.
 
 
“Khách hàng   dì  thăm là do  hai con giới thiệu,  đó  địa vị cao, quyền thế lớn. Con dâu của ông    nhà  đẻ mở một nhà máy gia công, dì đưa ai  cùng cũng  tiện, chỉ  thể tự   thôi.”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Nếu dì thấy mệt, cứ tìm một trạm dừng chân mà nghỉ, con sẽ mát xa   cho dì, đảm bảo dì sẽ thấy thoải mái,   mệt mỏi khi lái xe.”
 
 
Tô Di vui vẻ đồng ý,  đó bắt đầu trò chuyện với Trần Phồn về những chuyện thú vị trong kỳ nghỉ hè.
 
 
Tô Di lái một chiếc xe SUV, xe  hiệu suất , nhanh chóng vượt qua nhiều xe khác. Trần Phồn thấy Tô Di  tận hưởng cảm giác lái xe thoải mái  nên cũng   gì. Tô Di là một tài xế lão luyện với hơn mười năm kinh nghiệm lái xe,   qua con đường cao tốc  vô  . Việc chuyên nghiệp thì cứ để  chuyên nghiệp , Trần Phồn cảm thấy   gì  sợ hãi.
 
 
Khi  địa giới thành phố cấp địa giữa Bến Hải và tỉnh thành, tốc độ xe liền giảm xuống.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-449.html.]
 
“Đây là nơi thường xuyên  tắc đường nhất, cũng   tại , dù phía    tai nạn gì, nhưng cứ  qua đây thì mười   đến sáu   tắc đường. Đi đến tận phía  mới phát hiện cũng chẳng  tai nạn gì, chỉ là tắc đường thôi.”
 
 
Trần Phồn  thấy giữa hai thành phố cấp địa  một con sông  rộng, nước trong sông  nhiều. Để tích trữ nước, một  nơi dùng đập ngăn , chỉ để  một khe hở  nhỏ cho nước chảy xuống hạ lưu, điều  khiến nhiều nơi lộ  đáy sông đầy sỏi đá.
 
 
Dưới cây cầu dài   nhiều nước, Trần Phồn ước chừng cây cầu  chắc  cao hơn mười mét.
 
 
Tô Di dừng xe ở trạm dừng chân phía , đưa Trần Phồn  vệ sinh, còn mua một ít đặc sản địa phương  bán ở đó. Trong  đó  một gói kẹo mè que, đó là kẹo mạch nha kéo dài , cắt thành từng đoạn nhỏ, lăn qua mè rang chín, ăn   vị ngọt thơm của mạch nha, và vị béo ngậy của mè, Trần Phồn  thích ăn.
 
 
Ăn một cây kẹo mè que, uống hai ngụm nước, liên tục ăn ba cây, Tô Di liền khuyên cô: “Phồn Phồn , cái  ăn nhiều   cho răng .”
 
 
Trần Phồn lấy  một cây: “Đây là cây cuối cùng, con ăn xong sẽ  ăn nữa.”
 
 
Ăn xong kẹo mè que, Trần Phồn  bắt đầu trò chuyện phiếm với Tô Di,   là về những gì Tô Tinh Tinh   trong kỳ nghỉ hè ở nhà.
 
 
Tô Di cũng  giấu giếm Trần Phồn, kể cho Trần Phồn  những lời    vẻ  trẻ con của Tô Tinh Tinh.
 
 
“Chẳng lẽ là vì  khí ở nước ngoài dễ chịu hơn trong nước ? Sao   nhiều      về nữa chứ? Chồng cũ của dì còn là   nhà nước cử  nước ngoài, kết quả cứ như chim Hoàng Hạc, một   trở . Thật  đất nước chúng   vĩ đại, đừng  bây giờ còn kém các nước phát triển, chỉ cần thêm mười hai mươi năm nữa,  cách chắc chắn sẽ  lớn.”
 
 
Tô Di  hỏi: “Cái  con  bố con kể ?”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Tất nhiên , bố con   kinh tế nhiều năm, còn từng  du học nước ngoài một năm, giữa các nước phát triển   cách gì, đất nước chúng   ưu điểm gì, bố con  rõ như lòng bàn tay. Bố  thì nhất định là đúng.”