“Tiểu Phồn Phồn,   cảm thấy ,  họ của Vệ Thừa khác với  hai của  và bọn họ  nhiều ?”
 
 
“Khác thế nào chứ? Tớ thấy họ đều giống , đều là những  từng  học đại học. Khác biệt chỉ là  hai tớ còn   nghiệp, còn  họ của Vệ Thừa năm nay  nghiệp   .”
 
 
Vu Hải Na  khó hiểu: “Tốt nghiệp   mà khác biệt lớn  ? Nhìn phong thái, khí độ của   kìa, đây là   trai chất lượng nhất mà tớ từng gặp.”
 
 
Dương Hồng và Trần Phồn đều bật , Vu Hải Na  hai cô gái bằng ánh mắt như thể  đồ nhà quê: “Hai  cả ngày  học thì  sách,  với hai   rõ . Tối nay về, tớ sẽ  chuyện với   trong ký túc xá, hai   xong sẽ   lạc hậu đến mức nào.”
 
 
Trần Phồn lắc đầu lia lịa: “Chị Na ơi, chị  thấy , từ khi chị bắt đầu  tiểu thuyết ngôn tình, chị trở nên  phóng khoáng như  nữa.”
 
 
Vu Hải Na thờ ơ xua tay: “Tớ  tranh cãi với hai  ở đây. Tiểu Phồn Phồn, tối nay về  đồ ăn ngon ?”
 
 
Trần Phồn nhắc cái túi nặng trịch lên ,  bánh quy, xúc xích, bánh táo gai, còn  gói dưa muối nhỏ,  cùng là một con gà , ngửi mùi cũng khá ngon.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Vu Hải Na vươn cổ , thấy con gà đó liền “Hứ!” một tiếng: “Con gà   ngon đó, là gà  do tiệm Bách Thảo Thần Kê  đường Văn Hóa  đấy. Gà  nhà họ cung  đủ cầu,    xếp hàng mua.”
 
 
Trần Phồn lẩm bẩm một câu rằng  mà còn  xếp hàng, nghĩ đến Chu Vũ Sâm  là  cùng đồng nghiệp, chắc là đồng nghiệp của    mua,   cũng  cùng để mua giúp.
 
 
--- Chương 265: Hiện thực  Hư vô ---
 
 
Trần Phồn vẫn  thứ năm trong lớp, giống như thứ hạng kỳ thi giữa kỳ. Còn về Trần Cương,    thứ nhất  khối, thứ hai  huyện.
 
 
Trần Phồn  thầy Trần gọi đến văn phòng.
 
 
“Thầy  bàn với em về thành tích của em. Lần  môn tiếng Anh của em kém hơn   một chút. Nếu bằng  , thứ hạng của em còn  thể tiến lên hai bậc.”
 
 
Trần Phồn  quá bận tâm về thứ hạng, chỉ cần thành tích   thể thi đậu  trường Đại học Y Dược Trung y tỉnh thì cô  khá mãn nguyện .
 
 
Trần Phồn  nhớ đến Cát Diên Thanh,   đến thăm thầy Trần  kỳ nghỉ năm ngoái, liền hỏi thầy: “Thầy Trần, học trò cưng của thầy năm nay  đến thăm thầy  ạ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-459.html.]
 
Thầy Trần á khẩu: “Thầy đang phân tích thành tích của em, mà em   quan tâm học trò cưng của thầy. Em   xứng đáng với tấm lòng thầy ngày đêm lo lắng cho các em đây?”
 
 
Trần Phồn  ha ha: “Hì, thầy ơi, em  hài lòng với thành tích của .  thầy yên tâm, nghỉ lễ về nhà em sẽ  lo chuyện bao đồng, em chỉ chuyên tâm  sách  bài tập thôi ạ.”
 
 
Thầy Trần  lắc đầu: “Em  em nhỏ tuổi như ,  ý kiến  lớn thế nhỉ? Em   đang hỏi về Cát Diên Thanh ? Cậu  tham gia một phòng thí nghiệm  cấp độ bảo mật khá cao,  gửi cho thầy một túi kẹo và một lá thư. Chắc hè sang năm mới  thể  khỏi phòng thí nghiệm.”
 
 
Mắt Trần Phồn sáng rực: “Ghê gớm   ạ? Thầy ơi, đây chắc là học trò thầy đắc ý nhất  ?”
 
 
“Cũng  thể    là học trò đắc ý nhất của thầy. Chúng   thầy giáo, cả đời  dạy  nhiều học sinh. Những học sinh  sẽ  việc ở  ngành nghề khác , thầy cũng  thể vì nghề nghiệp của học sinh mà định nghĩa ai là học trò đắc ý nhất của thầy. Trong lòng thầy, mỗi đứa trẻ các em đều là học trò đắc ý nhất của thầy.”
 
 
Trần Phồn bĩu môi: “Hừ, thầy còn  em là học trò thầy yêu thích nhất, đắc ý nhất, giờ   mỗi học sinh đều là. Thầy  nghĩ đến việc trái tim non nớt của em   tổn thương ?”
 
 
Thầy Trần  lớn, từ trong ngăn kéo lấy  một túi kẹo đủ loại bao bì: “Chia cho em một ít kẹo, ăn kẹo  lòng sẽ dễ chịu hơn.”
 
 
“Ơ, em  đòi mà  thầy  chủ động cho em? Thầy ơi, thầy  chuyện gì cần em giúp đỡ  ?”
 
 
“Cái đứa trẻ ,  dẫn    còn  đánh  chân thế hả? Thầy đường huyết  cao, sư nương gần đây  cho thầy ăn nhiều kẹo.”
 
 
Trần Phồn  ,   hai lời liền kéo cánh tay thầy Trần lên, khiến thầy Trần ngẩn  một lát  bật .
 
 
“Thầy thực sự cần kiểm soát lượng đường nạp  cơ thể,  chỉ là  nên ăn nhiều kẹo, mà cả chế độ ăn uống cũng  kiểm soát,  thanh đạm hơn,  nên quá nhiều dầu mỡ, quá nhiều muối, cả dưa muối cũng  ăn ít thôi.”
 
 
“Trần Phồn , bây giờ thầy cảm thấy,  một đứa trẻ như em bên cạnh, lòng thầy thật sự  yên tâm.”
 
 
“Hừ, thầy  tự chú ý thì em ở bên cạnh  tác dụng gì? Kiểm soát miệng, bước chân nhanh, thầy  cảm thấy gần đây  béo lên  nhiều ? Chúng em đều  gần đây chắc thầy ăn uống  lắm, chúng em cũng sẽ cố gắng để thầy cả ngày vui vẻ, thầy  chú ý đó.”
 
 
Trần Phồn  buông tha túi kẹo trái cây của thầy Trần, định mang  hết. Thầy Trần vội vàng : “Em để  cho thầy hai viên, đừng mang  hết chứ.”
 
 
Trần Phồn  chịu,  mang  tất cả. Thầy Trần liền : “Trong đó  mấy viên kẹo gừng Cát Diên Thanh gửi cho thầy, em để  cho thầy hai viên đó  ?”