Trần Phồn nhẹ nhàng lắc đầu: “Vụ bắt cóc cô gặp      nhiều  tham gia. Chắc là  phận của cô  vấn đề, đối thủ của cô còn bỏ  một khoản tiền  lớn, nếu , sẽ   nhiều  tham gia như , càng    quan trọng đến xem cô sống c.h.ế.t thế nào.”
 
 
Cố Anh Tư  Trần Phồn , nhếch môi  mỉa mai: “Một lũ linh cẩu vì lợi ích mà  màng lễ nghĩa liêm sỉ, tình  huyết thống. Giống như cô  đấy,  níu giữ một  thở , là để   thể trở về báo thù.  Cố Anh Tư sẽ  chịu bỏ qua như  .”
 
 
Câu cuối cùng   lớn, Cố Anh Tư  xong liền nhắm mắt . Trần Phồn  Hồng Tỷ: “Nhận tiền của , giải tai ương cho . Chỉ là  một  tiền,  thể dễ dàng mà nhận, nhận  sẽ bỏng tay.”
 
 
Hồng Tỷ   gì. Thằng nhóc dựa  góc tường lúc  hỏi Trần Phồn: “Cô   quan hệ giữa bọn họ ?”
 
 
Trần Phồn hỏi ngược : “ cần  ?”
 
 
Thằng nhóc  Trần Phồn  nghẹn họng hồi lâu  đáp lời. Hồng Tỷ lúc  mở miệng: “Tiểu  , như cô  đấy,  những đồng tiền  dễ cầm,  những , cũng  dễ cứu. Cứu ,   chừng sẽ tự rước phiền phức  .”
 
 
Trần Phồn  khẩy một tiếng: “Hồng Tỷ,  vẫn  câu đó, chuyện bất bình   lo, đường bất bằng   san. Trên thế giới  vẫn  công lý, chỉ là  công lý đến sớm hơn,  công lý đến muộn hơn. Cố Anh Tư họ Cố, trùng hợp là  cũng quen một  họ Cố ở Hồng Kông,  cũng   vài chuyện về Cố gia ở Hồng Kông. Cùng một họ, cùng một tổ tông, vì tiền mà  thể hãm hại ruột thịt đến mức , tâm tính như , thật sự còn thua cả súc vật.”
 
 
Thằng nhóc lúc  hỏi Trần Phồn: “Cô là con nhà ai? Tại  cô   con cái nhà họ Cố?”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Trần Phồn  trả lời, mà  với Hồng Tỷ: “ tuổi nhỏ thật, nhưng   nghĩa là    suy nghĩ. Các  là một lũ tội phạm liều lĩnh, vì tiền mà   chuyện.  các   ,  đầu ba thước  thần linh.  vẫn luôn nghĩ, tại  các   bắt cóc  đến đây, lúc đó các  nghĩ gì, mãi cho đến  , khi   cô  tên Cố Anh Tư,  mới hiểu, đây là ông trời cũng  thể  nổi nữa . Các  cũng  cần dò hỏi  là con nhà ai, các   thể hiểu  là  mà ông trời phái xuống để cứu cô tiểu thư . Ông trời sai  đến cứu cô , nhất định là vì cô  còn  chuyện  quan trọng  .”
 
 
Hồng Tỷ   nghĩ đến điều gì, sắc mặt  khó coi. Trần Phồn nhếch môi, cong lên một nụ  mỉa mai: “Có những lúc, con   thể tranh đấu với trời,  định thắng trời,  tranh đấu một phen với trời thì cũng       . ,  những lúc, các   thể tranh  .”
 
 
Sắc mặt Hồng Tỷ  xám trắng. Trần Phồn mỉa mai liếc  cô  một cái,   dậy   ngoài.
 
 
Phòng bên cạnh còn  ba   thương  đưa về, thấy Trần Phồn đến,  thanh niên  vẫn  xin Trần Phồn chữa trị vết thương cho . Trần Phồn sốt ruột : “Đợi  đến bệnh viện, sẽ   điều trị cho .  đến hỏi các , tại  các   bắt cóc Cố Anh Tư?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-515.html.]
 
Người thanh niên lắc đầu: “Chúng  chỉ nhận tiền  việc, ai  bắt cóc cô , chúng   .”
 
 
Người thanh niên  cơn đau ở cánh tay hành hạ đến mức sắc mặt  khó coi: “Cô giúp  giảm bớt đau đớn  ,  thật sự  chịu nổi nữa .”
 
 
Trần Phồn ghét bỏ liếc   thanh niên, thấy sắc mặt   thật sự  , kéo tay bắt mạch xong,    với vẻ mặt khó tả: “Nếu  cứ tiếp tục thế , đừng  là chút đau đớn , chỉ cần chạm nhẹ thôi  cũng  chịu nổi.”
 
 
Người thanh niên kinh ngạc  Trần Phồn. Trần Phồn   gì, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu,  rút  một cây kim bạc, định châm xuống.
 
 
--- Chương 302 Cuối Cùng Cũng Được Cứu ---
 
 
Người thanh niên kinh hãi kêu lên: “Cô   gì?”
 
 
Trần Phồn bực bội đáp: “Anh     giúp  giảm bớt đau đớn ?”
 
 
Người thanh niên nghi ngờ: “Chỉ dựa  một cây kim bạc mà cô  thể giúp  giảm đau ư?”
 
 
Trần Phồn  lạnh: “ chỉ dựa  một cây kim bạc,  thể khiến tất cả các  mất khả năng chiến đấu, chỉ  thể  bệt  đất như một đống bùn nhão, chẳng   gì.”
 
 
Người thanh niên kinh hoàng  Trần Phồn. Trần Phồn thu mày , trực tiếp châm  vài huyệt đạo của  thanh niên. Vì khá tò mò về tình trạng cơ thể hiện tại của  ,  khi châm kim  huyệt đạo cuối cùng, cô vận chuyển tâm pháp, liền hiểu sơ lược về tình trạng ngũ tạng lục phủ của  thanh niên.
 
 
Rút kim bạc , cô  ngừng lắc đầu. Người thanh niên cảm thấy cơn đau  nãy  thể chịu đựng nổi  biến mất. Anh   nhẹ nhõm,   cảm thấy sợ hãi.  như Trần Phồn , cô chỉ dựa  một cây kim bạc mà  thể khiến nhiều  như họ mất khả năng chiến đấu, chỉ  thể   đất mặc cho Trần Phồn   gì thì . Sức mạnh khủng khiếp như ,   khiến   sợ hãi  chứ?
 
 
Diệp Du cầm ống nhòm,  mái nhà quan sát  hướng. Trần Phồn  lên mái nhà: “Người đến tiếp ứng chúng  vẫn  đến ?”