Diệp Du lắc đầu. Vừa    kiểm tra,  ba chiếc xe đến tiếp ứng của đối phương,   chiếc điện thoại di động nào. Chắc là bọn họ cũng nghĩ rằng ở đây   tín hiệu, mang theo cũng vô dụng. Thực , cũng là vì bọn họ  ngờ rằng Trần Phồn, Diệp Du và Lam Điền  khiến bọn họ trở tay  kịp,  quân  diệt.
 
 
Trần Phồn   một tảng đá  mái nhà, hai mắt khẽ nhắm, vận chuyển tâm pháp. Trong đầu cô dần dần hiện  căn nhà ,  lấy căn nhà  trung tâm, dần dần khuếch tán  bốn phương tám hướng.
 
 
Không   khuếch tán  xa bao nhiêu, Trần Phồn  thấy một đoàn xe đang lao nhanh về phía bọn họ.
 
 
Trần Phồn kéo cánh tay Diệp Du: “Anh  về hướng ,  một đoàn xe đang đến từ hướng , nhưng em  thể   là địch  bạn.”
 
 
Diệp Du kinh ngạc  Trần Phồn, giơ ống nhòm về hướng Trần Phồn  , miệng   với Trần Phồn: “Nếu là  của chúng , thì chúng  coi như  thoát chết. Nếu    của , Phồn Phồn ,  xin ,  lẽ  sẽ  để  cho em một viên đạn.”
 
 
Trần Phồn   gì, lặng lẽ ở bên cạnh Diệp Du, cho đến khi Diệp Du mừng rỡ gọi Phồn Phồn,  đó là  của họ. Lúc  Trần Phồn mới cảm thấy cơ thể  mệt,   mệt.
 
 
Hai  em từ mái nhà xuống. Xe  dừng  cửa nhà. Diệp Du  thấy các đồng đội của , mắt liền đỏ hoe.
 
 
Những việc xử lý phía , Trần Phồn  còn nhúng tay  nữa. Cố Anh Tư và Lam Điền cần  đưa đến bệnh viện cấp cao hơn để phẫu thuật, đặc biệt là Lam Điền,   vẫn còn kim vàng của Trần Phồn. Lãnh đạo dẫn đội  khi hỏi ý kiến Trần Phồn, liền đưa Trần Phồn đến bệnh viện quân y khu vực.
 
 
Diệp Thanh Minh  chờ sẵn, râu ria lồm xồm. Thấy hai đứa con của  khỏe mạnh   mặt,  đàn ông tuổi ngoài bốn mươi  liền ôm mặt  òa lên.
 
 
Trần Phồn và Diệp Du mỗi  một bên, ôm lấy cổ Diệp Thanh Minh cũng  nức nở. Từ lúc xe  cướp cho đến bây giờ, Trần Phồn  trải qua  nhiều, đặc biệt là về mặt tâm lý.  dù  cô cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi. Trước mặt  ngoài, cô  thể cố gắng kiên cường, nhưng bây giờ đối mặt với   của , là  bố  yêu thương cô, nỗi sợ hãi, tủi , thậm chí là cảm giác cô đơn  thể diễn tả thành lời trong lòng Trần Phồn cùng lúc ùa về, Trần Phồn  thể kiềm chế  nữa, ôm lấy bố  mà  nức nở.
 
 
Diệp Thanh Minh đau lòng. Ông  bao giờ thấy Trần Phồn rơi nước mắt, nhưng bây giờ con bé   đau lòng như ,   bố như ông chỉ  thể kìm nén cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành con gái.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-516.html.]
 
Diệp Du tự lau nước mắt: “Bố, con xin , con   chăm sóc  cho em gái.”
 
 
Diệp Thanh Minh  lau nước mắt cho Trần Phồn,  : “Những tai nạn như   ai  xảy ,    của con,  cần xin  bố. Con    ,  thể đưa em gái thoát .”
 
 
Diệp Du thực   hổ thẹn, nếu   Trần Phồn,  và Lam Điền hai  căn bản  thể thoát  . Những  đó nhẫn tâm độc ác, ai mà   mạng  trong tay chứ?
 
 
Lãnh đạo đưa Trần Phồn đến giục cô  phòng mổ. Trần Phồn lau nước mắt: “Bố, con  phòng mổ giúp đỡ , đợi ở đây xong việc, chúng  sẽ về nhà.”
 
 
Diệp Thanh Minh đáp một tiếng,  bóng lưng Trần Phồn bước  phòng mổ xong, mới kéo Diệp Du  góc tường, tỉ mỉ hỏi han về những gì bọn họ  trải qua.
 
 
Người phẫu thuật cho Lam Điền là một lão đại phu trông  lớn tuổi. Sau khi Trần Phồn hợp tác với họ rút kim vàng , lão đại phu  tủm tỉm hỏi Trần Phồn: “Tiểu cô nương, y thuật của cháu  giỏi,   đến bệnh viện quân đội của chúng   việc ?”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Trần Phồn lắc đầu: “Ông ơi, cháu xin , y thuật của cháu là ông ngoại cháu dạy. Ông ngoại cháu dặn cháu  tinh thông y thuật,    phát huy rạng danh y thuật của Trần gia chúng cháu.”
 
 
Lão đại phu  xong, ha ha  lớn. Mấy   cùng bên cạnh cũng  theo. Trần Phồn  để ý. Cô   câu  với  nhiều , nhưng phản ứng của mỗi  khác , Trần Phồn cũng  bận tâm. Đó là suy nghĩ của cô,  khác hỏi thì cô , còn đối phương nghĩ gì thì liên quan gì đến cô.
 
 
26_Sau khi  khỏi phòng mổ, Diệp Thanh Minh  đưa Trần Phồn rời , nhưng lãnh đạo  cho phép,   một  việc cần Trần Phồn phối hợp để giải quyết dứt điểm. Diệp Thanh Minh bên đó công việc  bận, ông  thể rời  quá lâu, đúng lúc Khánh Lai nhận  tin vội vã đến, Diệp Thanh Minh liền để Khánh Lai ở  đây cùng Trần Phồn, còn ông vội vã trở về  việc.
 
 
Khánh Lai  Diệp Du kể   bộ quá trình xong, sắc mặt vô cùng khó coi. Lần   thể  là bọn họ  khiến đối phương trở tay  kịp mà thôi, thực lực của đối phương thực   mạnh.
 
 
“Anh hai, lúc đó em nhớ  lắm. Em nhớ hồi nhỏ, ông ngoại dẫn hai  em   sân ngắm . Lúc  em  nghĩ, nhất định   trở về, nhất định  tìm cách trở về. Cũng nhờ ông ngoại phù hộ, cuối cùng chúng   thành công .”