“Thôi  , đừng  nữa, càng  càng lạc đề. Chúng  đến Bến Hải ở hai ngày,   một  vấn đề cần bàn bạc với chú Diệp,  đó sẽ  tỉnh thành. Còn về giấy báo nhập học của em, chú Diệp   liên hệ  giúp em theo dõi, khi trường gửi  thì tự em đến trường lấy.”
 
 
Trần Phồn bây giờ  hứng thú với  thầy mà ông ngoại cô sắp xếp cho. Ông ngoại   với cô rằng  tìm  một  thầy trong trường đại học cho cô. Cô sẽ học chung với các lớp bình thường, nhưng  nhận sự kèm cặp riêng của vị thầy . Đây là sự sắp xếp của ông ngoại  khi qua đời. Ông  với Trần Phồn, nếu thi đậu đại học,  thầy  sẽ chủ động tìm cô. Nếu  đậu,  thầy  sẽ  quan tâm đến cô nữa.
 
 
Với một  thầy bí ẩn như , Trần Phồn  tò mò, bây giờ chỉ mong mau chóng khai giảng.
 
 
--- Chương 307 Chu Vũ Sâm  mời ăn cơm ---
 
 
Để tiện liên lạc, Trần Phồn  mua một chiếc điện thoại di động,  khi nhập  điện thoại của những   quen , Chu Vũ Sâm  gọi điện cho cô.
 
 
“Sao    điện thoại của em? Em còn    của  cho ai mà.”
 
 
“Anh  gọi cho  hai em,  hai em  đó. Em bây giờ đang ở Bến Hải ? Ngày mai   đến Bến Hải họp,  sẽ qua thăm em.”
 
 
“Ôi, em  gì  mà xem chứ? Anh họp hành bận rộn lắm,  cần đặc biệt đến thăm em .”
 
 
“Em sắp  tỉnh thành học ,      bao lâu mới gặp  . Nhân lúc em   tỉnh thành,  mời em ăn cơm.”
 
 
Trần Phồn đành  đồng ý. Sau khi cúp điện thoại, cô bắt đầu suy nghĩ xem nên chuẩn  quà gì cho Chu Vũ Sâm. Hơn nửa năm nay, Chu Vũ Sâm  gửi cho cô  ít đồ ăn ngon, Trần Phồn nghĩ cũng  thể  nhớ đến lòng  của  ,  chuẩn  chút quà đáp lễ mới .
 
 
Cầm bút suy nghĩ hồi lâu, Trần Phồn nghĩ,  là  cho   một ít viên thuốc bổ cường  kiện thể, mỗi ngày uống một viên, cơ thể sẽ ngày càng khỏe mạnh.
 
 
Nghĩ là , Trần Phồn đạp xe đến công ty dược liệu, mua những dược liệu cần thiết  về nhà bắt tay  chế biến.
 
 
Lần   thành viên mật, dễ uống, ít mùi thuốc, độ chấp nhận cũng cao. Trần Phồn chỉ sợ  tặng cho Chu Vũ Sâm mà    thích uống,  thì phí hoài tấm lòng của cô.
 
 
Kỷ Khánh Lai   sân  ngửi thấy mùi thuốc bắc đang nấu,  nhà  thấy Trần Phồn đang bận rộn trong bếp liền hỏi cô: “Ai bệnh ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-523.html.]
Trần Phồn : “Ngày mai  Chu đến Bến Hải họp,  nhân lúc em   tỉnh thành thì mời em ăn cơm. Em nghĩ nên chuẩn  chút quà đáp lễ. Nửa năm nay,  Chu thường xuyên đến trường gửi đồ ăn thức uống cho em, em  ghi nhớ lòng  của  .”
 
 
Kỷ Khánh Lai nhíu mày, “Nửa năm nay  Chu thường xuyên gửi đồ ăn cho em ?”
 
 
“ ,    một đồng nghiệp  em trai học lớp bốn, đồng nghiệp của  Chu đến gửi đồ cho em trai,   tiện thể mua đồ ăn thức uống gửi cho em.”
 
 
Kỷ Khánh Lai “ồ” một tiếng, dựa  khung cửa bếp  bóng lưng Trần Phồn. Em gái ,   từ lúc nào,  trở thành một cô gái thanh tú.
 
 
Trần Phồn   , thấy Kỷ Khánh Lai   với ánh mắt kỳ lạ, liền hỏi: “Anh hai,    em lạ ?”
 
 
Kỷ Khánh Lai   gì, mà chỉnh  dáng , kéo Trần Phồn đến  mặt , so chiều cao: “Em  cao thêm  ?”
 
 
Trần Phồn vươn tay so chiều cao của , bĩu môi  vui : “Anh cao hơn em nhiều quá. Anh hai,   xem em  thể cao bằng  ?”
 
 
“Nói bậy, em là con gái mà cao như ,    mà tìm đối tượng?”
 
 
“Tìm  cao bằng em chứ , đó mới gọi là mạnh mẽ kết hợp.”
 
 
“Thôi  , càng  càng lạc đề. Em bây giờ còn nhỏ, đừng quá sớm quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ. Ngoài tình cảm ,   chúng  còn nhiều chuyện ý nghĩa hơn   nữa chứ.” Kỷ Khánh Lai ngượng nghịng  xong những lời , thấy  mặt Trần Phồn   biểu cảm gì khác, liền yên tâm. Cô em gái  của , chắc bây giờ vẫn   hứng thú với tình yêu .
 
 
Dược liệu trong nồi  sắc gần xong, Kỷ Khánh Lai giúp Trần Phồn vo thành viên thuốc,  khi nguội hẳn thì cho  một lọ thủy tinh.
 
 
“Mấy loại dược liệu  tốn của em  ít tiền nhỉ?” Kỷ Khánh Lai hỏi.
 
 
“Cũng  tốn bao nhiêu. Anh Chu là   thật thà, đối xử với em  chê   . Lần  chia tay   khi nào mới gặp , những dược liệu  đều là em dựa  tình trạng sức khỏe của   mà phối, ăn  sẽ  lợi cho  .”
 
 
Diệp Thanh Minh tan  buổi chiều thì về nhà, ngửi thấy mùi thuốc trong nhà, cũng hỏi Trần Phồn ai  bệnh. Trần Phồn kể  những gì   với Kỷ Khánh Lai buổi chiều,  hỏi Diệp Thanh Minh: “Bố,  Chu như ,   việc ở Trần Điền mấy năm mới  thể điều về thành phố  ạ?”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Cái  ai mà  , còn  xem năng lực của chính  Chu nữa. Năng lực mạnh, lập  thành tích, đương nhiên sẽ  đặt  vị trí quan trọng hơn để tiếp tục rèn luyện. Nếu năng lực  mạnh, ở vị trí cũ rèn luyện thêm hai năm, cũng sẽ giúp tìm một nơi phù hợp hơn để tiếp tục rèn giũa. Tổ chức  coi trọng việc bồi dưỡng nhân tài.”