Quan Tư Hằng cất chai rượu : “Vậy thì hai bọn  cũng  uống nữa. Uống cái  thật  cũng chẳng  ý nghĩa gì.  gọi một ấm , chúng   uống   trò chuyện.”
 
 
Thẩm Tri Tự gần đây  các bên B mời uống  ít rượu, lúc  cũng   uống nữa. Bàn họ  gọi rượu mà gọi một ấm . Sau đó, Chu Vũ Sâm thấy trong quán  sữa đậu nành, liền gọi một ấm sữa đậu nành cho Trần Phồn.
 
 
Trần Phồn uống sữa đậu nành thơm nồng, lắng  ba  họ kể những chuyện xảy  ở trường.
 
 
Thẩm Tri Tự hỏi Chu Vũ Sâm: “Hôm liên hoan  nghiệp, hoa khôi khoa Nghệ thuật đến  lầu của bọn  tặng đồ cho , bây giờ hai  còn liên lạc ?”
 
 
Trần Phồn vốn chỉ chú tâm ăn uống,  thấy câu  liền mở to mắt  Chu Vũ Sâm, khiến Chu Vũ Sâm cạn lời.
 
 
“ còn  quen   ,   thể tùy tiện nhận đồ của  ? Huống hồ là liên lạc. Sáng ngày thứ hai  buổi liên hoan  nghiệp, nhà   đến đón ,  thu dọn hành lý  về luôn.  trong sạch lắm đấy.”
 
 
Quan Tư Hằng  : “Bọn  đều   là một  phi thường, ngoài học hành  thì chỉ  đánh bóng rổ với mấy  bên học viện Thể thao. Chu Vũ Sâm, sở thích của  thật sự quá nghèo nàn.”
 
 
“Sao, như các  , bốn năm đại học  cặp kè mấy cô bạn gái, thế mới gọi là sở thích đa dạng ?”
 
 
Thẩm Tri Tự vội : “Trước mặt em gái bé bỏng thế , đừng   hỏng danh tiếng của bọn  chứ. Hồi đại học  chỉ hẹn hò một cô bạn gái thôi, vẫn là do yêu xa nên mới chia tay  khi  nghiệp.”
 
 
Quan Tư Hằng cũng giải thích: “Hồi đó  bận rộn mở công ty nhỏ với mấy  bên khoa máy tính, thời gian ngủ còn  đủ,  gì  thời gian mà yêu đương. Bây giờ nghĩ , lúc đó đáng lẽ nên yêu một , con gái trong trường vẫn là  nhất!”
 
 
Nghe  vẻ tiếc nuối, Trần Phồn bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Chu Vũ Sâm  cạnh cô, lúc thì gắp thức ăn cho cô, lúc thì múc canh cho cô, khiến hai     chút lạ lùng.
 
 
Trần Phồn nhớ đến em trai của Quan Tư Hằng là Quan Tư Cẩn, liền hỏi : “Em trai  thi cử thế nào ?”
 
 
Quan Tư Hằng lắc đầu: “Không  như mong đợi, chắc   nguyện vọng hai.”
 
 
Trần Phồn  nghĩ đến sức khỏe của Quan Tư Cẩn, liền  với Quan Tư Hằng: “Lần  em gặp   thấy  chút yếu ớt bẩm sinh,   gia đình bồi bổ  phần quá đà. Chuyện  vẫn nên mời một lão đại phu  kinh nghiệm xem xét thì  hơn.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-525.html.]
 
Quan Tư Hằng gật đầu: “Cậu    với em . Em cũng   với  lớn trong nhà. Lần     thành phố tỉnh lỵ học,  lớn trong nhà cũng sẽ  cùng, đang liên hệ với đại phu bên đó, liên hệ xong sẽ đưa    khám.”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Nghe  vẻ gia đình họ  quan tâm đến sức khỏe của Quan Tư Cẩn, Trần Phồn cũng  hỏi thêm nữa mà tiếp tục ăn phần cơm của .
 
 
Bữa cơm  kéo dài đến tám giờ tối. Diệp Thanh Minh gọi điện cho Trần Phồn, hỏi khi nào cô về nhà. Chu Vũ Sâm  , vội vàng chào tạm biệt hai  bạn học cũ,  đưa Trần Phồn về nhà.
 
 
Tiễn hai   , Quan Tư Hằng và Thẩm Tri Tự  tiếp tục cuộc  chuyện của hai .
 
 
“Cậu thật sự  về  việc ở cơ sở ? Nghĩ kỹ  chứ?” Quan Tư Hằng hỏi Thẩm Tri Tự.
 
 
Thẩm Tri Tự gật đầu: “  nghĩ kỹ . Hơn một năm nay  sống trong mơ hồ, những bên B  vì đạt  mục đích của họ mà tìm  cách để hối lộ . Tư Hằng, gia đình  xuất  cũng coi như , nhưng đôi khi  vẫn  động lòng.   dám tiếp tục ở đó nữa,  sợ ở lâu,  sẽ  giữ    cám dỗ,   những chuyện khiến  hối hận suốt đời.”
 
 
Quan Tư
 
 
Hằng cũng thở dài: “Nếu  , mau chóng rút lui mới đúng. Chúng  vất vả lắm mới thi đỗ đại học,  nghiệp đại học,   để  hối lộ  trở thành tù nhân.”
 
 
Thẩm Tri Tự thở  một  dài: “Hôm nay gặp Chu Vũ Sâm, cảm giác  của  càng mạnh mẽ hơn. Ngày mai  sẽ về thành phố tỉnh lỵ,  rõ với gia đình. Nếu họ  đồng ý,  sẽ xin nghỉ ở đơn vị.”
 
 
Thật , trong doanh nghiệp nhà nước, việc thăng tiến hành chính dễ dàng hơn. Gia đình Thẩm Tri Tự cũng tính toán như  nên mới cho Thẩm Tri Tự   ở doanh nghiệp nhà nước.
 
 
Chu Vũ Sâm lát nữa còn  lái xe về Trần Điền,   đồng hồ, ngại ngùng  với Trần Phồn: “Tại  cả,  chuyện với bạn cũ mà quên mất thời gian.”
 
 
Trần Phồn  để ý: “Không    Chu. Đây là thuốc viên em tự  cho ,  tác dụng bồi bổ sức khỏe  . Em  dạng viên  mật, mỗi ngày  uống một viên, về lâu về dài sẽ   cho cơ thể.”
 
 
Chu Vũ Sâm  ngờ Trần Phồn còn chuẩn  quà cho ,  cảm ơn: “  y thuật của em  giỏi,  thể  thuốc viên cho ,   cảm kích em. Đợi  về thành phố tỉnh lỵ ,  sẽ mời em ăn cơm.”
 
 
Trần Phồn : “Anh Chu,  về thành phố tỉnh lỵ thì  là em mời  ăn cơm chứ.”