Trình Hậu Phác  gật đầu: “ ,   xem thành tích của cháu , cháu là thủ khoa của ngành.    chuyện với thầy cô ở phòng tuyển sinh , giấy báo nhập học của cháu  sẽ  lấy giúp cháu. Đến lúc đó, cháu  mời  một bữa  trò đấy.”
 
 
Trần Phồn gật đầu: “Cháu cũng nghĩ thế. Ban đầu cháu còn định tự  đến trường hỏi xem . Ông giúp cháu đúng là  đỡ việc cho cháu . Vậy thì, cháu  cần chuẩn  lễ bái sư cho ông  ạ?”
 
 
Trình Hậu Phác lắc đầu: “Lễ bái sư ông ngoại cháu  đưa cho  . Ông  , ông   truyền thụ tất cả những gì  học  cả đời cho cháu. Bây giờ điều cháu cần  là  một  ở bên cạnh hướng dẫn cháu,  từng bước theo kế hoạch ông   chuẩn  sẵn cho cháu. Ông  còn  cháu  thiên phú cực cao, là   thiên phú cao nhất trong dòng họ Trần chúng .”
 
 
Khóe miệng Trần Phồn cong vút: “Thật  cũng  giỏi như ông ngoại cháu   ạ. Ông ngoại cháu  đứa trẻ như cháu  mà, khá thích chảnh chọe, bên cạnh    thường xuyên răn đe, nếu  thì dễ thụt lùi lắm.”
 
 
Trình Hậu Phác  lắc đầu: “Tính cách của cháu  , chẳng  giống ai nữa. Hồi  cháu bằng tuổi , là một cô gái nhỏ nhắn, hiền lành,  đến lượt cháu   đổi nhiều đến ?”
 
 
Trần Phồn dang hai tay: “Biết    ạ, chắc là ông trời  hài lòng với tính cách của  cháu, nên ban cho cháu một tính cách khiến ông ngoại cháu hài lòng .”
 
 
Trình Hậu Phác và Trần Trọng Lâu là  em họ hàng xa (cách phòng),  khi liên lạc   với   giải phóng, mãi cho đến Mười năm loạn lạc thì mất liên lạc, nhưng mối quan hệ của họ vẫn luôn  . Sau mười năm đó, một  gia sản  trả  cho nhà họ Trần vẫn là do Trình Hậu Phác giúp  thủ tục. Việc sắp xếp công việc   của Trần lão gia cũng là do Trình Hậu Phác giúp tìm mối quan hệ. Sau , khi Trần Thải Vi từ Kinh thành trở về, Trần lão gia  về quê, Trình Hậu Phác cũng giúp đỡ  nhiều. Thực  hai  em họ vẫn luôn giữ liên lạc.
 
 
“Nếu  gặp mặt , thì   gánh vác trách nhiệm của một  thầy. Hiện tại  là giáo sư hướng dẫn thạc sĩ của trường, đồng thời cũng là bác sĩ trực phòng khám khoa Đông y của bệnh viện Đông y tỉnh.   từ ngày mai, cháu hãy  theo  đến bệnh viện trực phòng khám nhé, cùng với mấy  học trò của .”
 
 
Trần Phồn mở to mắt: “Cháu   trực phòng khám ngay ư? Có nhanh quá  ạ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-546.html.]
 
Trình Hậu Phác  : “Cháu  bắt đầu theo ông ngoại trực phòng khám từ mấy tuổi ,  đến chỗ   còn  bộ  tịch thế?”
 
 
“Ông ngoại cháu là phòng khám nhỏ ở nông thôn, còn chỗ của thầy là nơi nào chứ? Cháu thấy  nhanh. Hay là, để cháu học ở trường một hai năm  cháu hẵng đến cùng các sinh viên khác lắng  lời dạy bảo của thầy ạ?”
 
 
Trình Hậu Phác vẫn  lắc đầu: “Cháu đó, trách gì ông ngoại cháu  đứa trẻ , thích trả giá nhất. Chuyện học y , vẫn  tiếp xúc với nhiều bệnh nhân, như  mới  thể tích lũy kinh nghiệm.  cũng   hai cháu  , gần đây cháu khá bận, cháu  phân rõ chính phụ chứ.”
 
 
Trần Phồn lập tức mở to mắt: “Thầy còn quen  hai cháu ư?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“ ,  quen  hai cháu chứ. Nếu   quen  hai cháu,     cháu   những gì? Năm đó còn là ông ngoại cháu dẫn  hai cháu đến tìm  đấy, chúng   gặp    một hai  .”
 
 
Trần Phồn  cảm giác  phản bội, hóa   mà cả ông ngoại và  hai cô đều quen ,  còn là thầy giáo do ông ngoại chọn,  mà  giấu cô bấy lâu nay.
 
 
“Chuyện bái sư lớn như , thầy giáo của cháu là ai,  mà cháu  là  cuối cùng  . Ông  rõ về cháu như lòng bàn tay, còn cháu    gì về ông cả,   với một đứa trẻ mười mấy tuổi như cháu,   tàn nhẫn  ạ?”
 
 
Trình Hậu Phác  tủm tỉm : “Làm   thế ? Đây là một cách ông ngoại cháu bảo vệ cháu đấy. Cháu nghĩ mà xem, nếu cháu cứ thi  đỗ  trường , tự nhiên cháu sẽ   còn  một  thầy như  đang chờ cháu. Như  thì áp lực tâm lý của cháu   sẽ nhỏ hơn ? Ông ngoại cháu thực  còn chuẩn  cho cháu một con đường khác nữa, nếu thật sự  thi đỗ   trường , thì sẽ cho cháu  thi  Học viện Y khoa Bến Hải. Trường đó cũng  chuyên ngành Đông y, đương nhiên là  thể so với trường chúng  . Chuyên ngành Đông y của trường chúng ,  trong top đầu cả nước đấy.”
 
 
Trần Phồn thất vọng : “Đây đều là do ông ngoại cháu sắp xếp,   do cháu tự chọn.”