Tần Hồng Binh tìm Phùng Vân Ba  chỉ vì thế lực nhà họ Phùng hiện đang lên như diều gặp gió, mà còn vì Phùng Vân Ba bây giờ trong đám công tử bột  cũng coi như   sự nghiệp khá thành công. Công ty của   mỗi năm kiếm  ít tiền, việc  cần   bỏ sót việc nào. Tuổi còn nhỏ nhưng  là doanh nhân  tỉnh khen ngợi. Tuy  chút yếu tố gia đình, nhưng Phùng Vân Ba   ít việc  là thật.
 
 
“Người   , từ đời ông nội    việc trong hệ thống giáo dục,   một cô ruột hiện đang  việc ở Bộ Giáo dục.”
 
 
Trần Phồn chợt hiểu , quả nhiên là   chống lưng. Cũng , nếu    chống lưng, chắc cũng  dám ngang nhiên bắt nạt nữ sinh trong văn phòng.
 
 
“Sao thế,  đắc tội gì cô ?” Phùng Vân Ba hỏi một câu.
 
 
“Không ,  cứ  việc của  ,     gì .”
 
 
Trần Phồn dứt khoát cúp điện thoại, nhưng Phùng Vân Ba lúc  lòng bắt đầu thấp thỏm  yên. Tiếng tăm của Tần Hồng Binh trong đám bọn họ thực   tệ, thích giới thiệu các cô gái trẻ cho  khác,  những thế,  còn thích ve vãn các cô gái trẻ. Phùng Vân Ba càng nghĩ càng thấy  yên tâm, đừng  là thằng Tần Hồng Binh    gì Trần Phồn đấy chứ?
 
 
Trần Phồn còn  kịp  gì, điện thoại của Tần Hồng Binh đặt  bàn văn phòng vang lên. Trần Phồn  thấy là Phùng Vân Ba gọi đến, liền tắt tiếng,  xổm bên cạnh Tần Hồng Binh, vỗ vỗ  mặt : “Anh đừng nghĩ  nhà  đều trong hệ thống giáo dục thì   thể ở trong trường  điều xằng bậy. Bây giờ  mau kể hết những chuyện bẩn thỉu thối nát mà     cho   từng việc một.”
 
 
Tần Hồng Binh nghiến răng,   xem ai  gọi điện thoại cho ,  càng  , càng đoán Trần Phồn  gọi điện cho ai, đối phương hẳn    lai lịch của  cho Trần Phồn . Thế nhưng, rõ ràng   lai lịch của , tại  cô  vẫn  chỗ dựa mà  sợ hãi?
 
 
Tần Hồng Binh bắt đầu sợ hãi,  bắt đầu cầu xin: “ sai ,  thật sự sai ,  chính là  ma ám,  sẽ  gây rắc rối cho Tô Hương Phụ nữa, cô tha cho  .”
 
 
Trần Phồn  lạnh: “ tha cho ? Lần   tha cho , chị Hương Phụ của     hãm hại,    khi   điều ác, nếu   ai xuất hiện kịp thời như ,  chị   hãm hại đó sẽ tìm ai để đòi  công bằng?”
 
 
Tần Hồng Binh câm nín,   ngờ Trần Phồn   như ,  há miệng,      gì nữa.
 
 
“ cho  hai lựa chọn. Một là,  trực tiếp cắt đứt nguồn gốc  điều ác của ,    sẽ  còn nghĩ đến chuyện  nữa. Hai là,    những điều ác   , ký tên và điểm chỉ,   nếu   chuyện ,  hãy nghĩ đến cái ‘chứng cứ’ mà  để  chỗ , như   sẽ  dám  điều ác nữa.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chin-muoi-cha-toi-nguoi-da-thanh-cong-tim-den/chuong-556.html.]
 
Tần Hồng Binh nghi hoặc hỏi: “Lựa chọn thứ nhất là ?”
 
 
Trần Phồn chỉ  bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của Tần Hồng Binh: “Khả năng châm cứu của  cũng  chút trình độ. Một kim xuống, đảm bảo    gặp cô gái xinh  đến mấy cũng   ý nghĩ gì nữa.”
 
 
Tần Hồng Binh rùng  một cái, liền chọn lựa chọn thứ hai.
 
 
Túi của Tô Hương Phụ vẫn còn vứt  đất. Trần Phồn tìm một cuốn sổ, từ  bàn văn phòng tìm một cây bút ném xuống đất. Tần Hồng Binh cầm bút,   bắt đầu  từ .
 
 
Điện thoại của Trần Phồn lúc   reo lên,  thấy vẫn là Phùng Vân Ba gọi đến. Trần Phồn  máy, Phùng Vân Ba   khỏi khách sạn,   đường hỏi Trần Phồn: “Trần Phồn, cô đang ở ?”
 
 
Trần Phồn liếc  Phùng Vân Ba đang cầm bút  tay mà   bắt đầu từ , : “ đang ở bên Đại học Sư phạm, Tần Hồng Binh định bắt nạt con gái dì Chu ,    ngăn  .”
 
 
Phùng Vân Ba “” một tiếng: “ đến ngay đây, cô ngàn vạn  đừng  gì cả nhé,   cho cô .”
 
 
Phùng Vân Ba  lai lịch nhà họ Tần. Tuy rằng nhà  ở tỉnh thành   là gia đình quá ghê gớm, nhưng cô ruột  gả  nhà , cô ruột  đối với Tần Hồng Binh, nam đinh duy nhất của nhà ngoại, càng   gì bằng. Trần Phồn mà thật sự  cái mầm non duy nhất của nhà họ Tần  xảy  chuyện gì, e rằng cũng là chuyện phiền phức.
 
 
Trần Phồn “ừm” một tiếng, liền cúp điện thoại. Cô cúi đầu  Tần Hồng Binh đang  sấp  đất, cầm bút   đang nghĩ gì, quát lên một tiếng: “Anh mau  , cứ  chằm chằm thì  thể    gì?”
 
 
Phùng Vân Ba mặt bí xị: “Cô nương ơi,  thật sự   bắt đầu  từ  ạ.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Trần Phồn thở hắt  một : “Những nữ sinh mà   bắt nạt thời cấp ba, những nữ sinh   bắt nạt thời đại học, và cả những nữ sinh   bắt nạt  khi  nghiệp đến đây,  hãy  rõ ràng từng li từng tí  đây cho .”
 
 
Điện thoại của Vu Hải Na reo lên, cô  cầm lên xem là Lý Kiến Linh gọi đến, liền  Trần Phồn. Trần Phồn nhíu mày: “Đừng  chúng  ở , cứ  ba chúng  cùng   đường đối diện Đại học Sư phạm mua kẹp tóc.”